Lời Chúa: Mt 16, 24-28
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với các
môn đệ rằng: “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà
theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng
sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy. Vì nếu người ta được cả thế
giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà
đổi mạng sống mình? Vì Con Người sẽ ngự đến trong vinh quang của Cha Người,
cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người sẽ thưởng phạt ai nấy xứng
việc họ làm. Thầy bảo thật anh em: trong số người có mặt đây, có những kẻ sẽ
không phải nếm sự chết trước khi thấy Con Người đến hiển trị.”
Suy niệm:
Con đường
của người môn đệ Thầy Giêsu là con đường không êm ả.
Ngay sau khi Thầy Giêsu loan báo
lần đầu về số phận sắp đến của mình,
Ngài đã nói đến số phận của các môn
đệ (cc. 24-28).
Họ được mời chia sẻ cùng một thân
phận với Thầy và như Thầy.
Thầy trò sẽ phải đi qua con đường hẹp, con đường của khổ đau
và cái chết.
Nhưng cuối cùng con đường ấy dẫn đến phục sinh (Mt 16, 21).
Phục sinh, sự sống, niềm vui, sẽ chiến thắng.
Chiến thắng ấy chỉ mua được bằng khổ đau và cái chết tự nguyện.
Như thế điều kiện để giữ được sự sống đời sau là dám mất sự
sống đời này.
Đây thật là một liều lĩnh của đức
tin,
vì nếu không thực sự tin vào đời sau, thì chẳng ai muốn thả
mồi bắt bóng.
Cuộc đời này có nhiều điều chân thiện mỹ, có nhiều giá trị đáng
trân trọng.
Nhưng lắm khi cũng phải hy sinh chúng cho những giá trị lớn
hơn,
cho Đấng là Chân Thiện Mỹ viết hoa, là Giá Trị của mọi giá
trị.
Cái tôi của tôi là một giá trị lớn, là quà tặng độc đáo Chúa
ban cho tôi.
Chẳng có hai cái tôi giống nhau dưới mắt Chúa.
Cùng với cái tôi, Chúa ban cho tôi tự do, lý trí, trái tim,
thân xác…
Chúa còn ban cho tôi vũ trụ vật chất với bao tài nguyên để
tôi sống nhờ,
và cả một thế giới với bao cái tôi khác, để tôi sống với như
anh em.
Cái tôi là món quà quý nhất Chúa ban cho tôi.
Cái tôi cũng là món quà quý nhất tôi có thể dâng lại cho
Chúa.
Nhiều tôn giáo nói đến từ bỏ cái tôi, phá chấp ngã.
Đức Giêsu cũng mời bất cứ ai muốn bước theo Ngài phải từ bỏ
chính mình,
không phải vì cái tôi của mình là xấu xa, đáng ghét,
nhưng chỉ vì nó chỉ là thụ tạo trước mặt Đấng Tạo Hóa đã
dựng nên nó.
Từ bỏ chính mình là đặt mình ở dưới Thiên Chúa, không coi
mình là trung tâm,
và để cái tôi của mình trọn vẹn tùy thuộc vào ý muốn của
Ngài.
Thầy Giêsu đã sống từ bỏ mình như vậy trong suốt cuộc đời
trần thế.
Ngài luôn sống như một người con thảo, một người được Cha
sai.
Lạ thay, chính lúc từ bỏ mình, múc cạn chính mình, hủy mình
ra không,
thì Ngài lại được phục hồi chính mình và được siêu tôn trên
mọi sự (Pl 2, 9).
Trong Kitô giáo, cái tôi được thanh luyện, nhưng không bị
loại bỏ.
Cái tôi ấy cũng không bị Thiên Chúa nuốt chửng hay hòa tan.
“Ai mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống
ấy” (c. 25).
Như thế từ bỏ mình là
cách duy nhất để giữ mình cho toàn vẹn.
Chẳng thể nào yêu mến và phục vụ lại không gắn liền với việc
từ bỏ mình.
Có khi từ bỏ một định kiến hay tự ái, một quyền lợi hay ảnh
hưởng riêng,
cũng khó như một hy sinh mạng sống.
Vác thập giá của mình là vác gánh nặng của bổn phận mỗi
ngày,
vác yếu đuối của người anh em mỗi ngày, vác cuộc đời mình
mỗi ngày.
Thầy Giêsu đòi chúng ta vác thập giá của mình mà theo Thầy
cho đến chết.
Vì Thầy là Con Thiên Chúa, vì Thầy đã lấy lại được sự sống,
nên chúng ta tin tưởng vác thập giá bước đi sau Thầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét