Lời Chúa:
Mt 19, 3-12
Khi ấy, những người Pharisêu
đến gần Ðức Giêsu để thử Người. Họ nói: “Thưa Thầy, có được phép rẫy vợ mình vì
bất cứ lý do nào không?” Người đáp: “Các ông không đọc thấy điều này sao: ‘Thuở
ban đầu, Ðấng Tạo Hóa đã làm ra con người có nam có nữ’, và Người đã phán: ‘Vì
thế, người ta sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương
một thịt.’ Như vậy, họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt. Vậy,
sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly.” Họ thưa với
Người: “Thế sao ông Môsê lại truyền dạy cấp giấy ly dị mà rẫy vợ?” Người bảo
họ: “Vì các ông lòng chai dạ đá, nên ông Môsê đã cho phép các ông rẫy vợ, chứ
thuở ban đầu, không thế đâu. Tôi nói cho các ông biết: Ngoại trừ trường hợp hôn
nhân bất hợp pháp, ai rẫy vợ mà cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình.” Các môn
đệ thưa Người: “Nếu làm chồng mà phải như thế đối với vợ, thì thà đừng lấy vợ
còn hơn.” Nhưng Người nói với các ông: “Không phải ai cũng hiểu được câu nói
ấy, nhưng chỉ những ai được Thiên Chúa cho hiểu mới hiểu. Quả vậy, có những
người là hoạn nhân vì từ lòng mẹ sinh ra đã như thế; có những người là hoạn
nhân vì bị người ta hoạn; và có những người là hoạn nhân do họ tự ý sống như
thế vì Nước Trời. Ai hiểu được thì hiểu.”
Suy niệm:
“Sự gì
Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phép phân ly.”
Lời của Đức Giêsu đã vang vọng qua
hai mươi thế kỷ,
và vẫn thường được chọn để in trên
thiệp cưới.
Phải chăng người ta ngầm nhắc nhau
rằng
ly dị là từ không nên có trong từ
điển của các đôi vợ chồng.
Tiếc thay số vụ ly hôn nơi các Kitô
hữu đã gia tăng đáng kể.
Sống với nhau đến đầu bạc răng long
trở thành một giấc mơ.
Trong xã
hội Do thái giáo thời Đức Giêsu,
người phụ nữ không được bình đẳng
với nam giới.
Người vợ là một thứ tài sản của
người chồng,
nên chỉ người chồng mới có quyền ly
dị vợ, có khi chỉ vì một lý do cỏn con.
Trước câu hỏi: “Chồng có được phép
ly dị vợ vì bất cứ lý do nào không?”
Đức Giêsu đã kiên quyết nói không
(c. 6).
Ngài bênh vực các bà vợ bị áp chế.
Họ không phải là một món hàng bỏ đi
khi không cần hay không ưng.
Lập trường của Ngài đi ngược với
nền văn hóa và tôn giáo thời đó.
Điều này khiến chính các môn đệ bị
sốc (c. 10).
Hóa ra các ông vẫn cho mình có
quyền bỏ vợ khi họ muốn.
Người
Pharisêu trích sách Đệ Nhị Luật (24, 1)
để biện minh cho việc được phép ly
dị đúng theo Luật Môsê (c. 7).
Còn Đức Giêsu lại trích sách Sáng
Thế (2, 24)
để nhấn mạnh cho sự hiệp nhất vĩnh
viễn giữa đôi vợ chồng.
“Cả hai thành một xương một thịt”
không chỉ về mặt thân xác,
mà còn trở nên một lòng, một ý, một
ước mơ, một hành động.
Ngài khẳng định điều này đã có từ thuở ban đầu (cc. 4. 8)
và nằm trong ý định nguyên thủy của
Thiên Chúa.
Việc Môsê cho phép ly dị chỉ là một
nhượng bộ tạm thời (c. 8).
Đức Giêsu đến để hoàn chỉnh Luật
Môsê
và khai mở ý muốn trọn vẹn của
Thiên Chúa về hôn nhân.
Hôn nhân
không phải chỉ là chuyện của hai người yêu nhau và lấy nhau.
Trong Lễ Cưới có sự hiện diện của
Thiên Chúa là Đấng phối hợp.
Ngài tiếp tục bảo vệ tình yêu, cả
khi hai người cùng muốn chia tay.
Hôn nhân không phải là một bản hợp
đồng
mà hai bên được phép xé bỏ khi
muốn.
Chung thủy mãi mãi là chuyện khó
đối với con người thời nay.
Khi thịnh vượng, lúc gian nan, khi
mạnh khỏe, lúc đau yếu,
khi buồn chán và thất vọng về nhau,
khi yếu đuối và vấp ngã,
khi đổ vỡ quá lớn tưởng như không
sao hàn gắn được,
khi đời sống vợ chồng thành như hỏa
ngục trần gian…
khi ấy người ta cần Thiên Chúa để
tiếp tục yêu thương và kính trọng nhau.
Xin bớt
một chút ích kỷ tự ái, thêm một chút khiêm hạ yêu thương,
bớt một chút tự do đam mê, thêm một chút hy sinh tha thứ…
để gìn giữ tình nghĩa vợ chồng như
quà tặng mong manh của trời cao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét