Lời Chúa:
Mt 17, 22-27
Khi thầy trò tụ họp
ở miền Galilê, Đức Giêsu nói với các ông: “Con Người sắp bị nộp vào tay người
đời, họ sẽ giết chết Người, và ngày thứ ba Người sẽ trỗi dậy.” Các môn đệ buồn
phiền lắm.
Khi thầy trò tới
Caphácnaum, thì những người thu thuế cho đền thờ đến hỏi ông Phêrô: “Thầy các
ông không nộp thuế sao?” Ông đáp: “Có chứ!” Ông về tới nhà, Ðức Giêsu hỏi đón
ông: “Anh Simon, anh nghĩ sao? Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu thuế? Con cái
mình hay người ngoài?” Ông Phêrô đáp: “Thưa, người ngoài.” Ðức Giêsu liền bảo: “Vậy
thì con cái được miễn. Nhưng để khỏi làm gai mắt họ, anh ra biển thả câu; con
cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra: anh sẽ thấy một đồng
tiền bốn quan; anh lấy tiền ấy, nộp thuế cho họ, phần của Thầy và phần của anh.”
Suy niệm:
Đọc bài
Tin Mừng hôm nay, chúng ta không khỏi mỉm cười,
khi nghĩ đến việc anh Phêrô đi ra
hồ Galilê để thả câu bắt cá,
một chuyện bắt cá rất bất thường,
vì một mục đích cũng bất thường.
Thầy Giêsu dặn anh hãy túm lấy con
cá đầu tiên câu được,
bắt lấy, mở miệng nó ra, thấy ngay
một đồng tiền trị giá bốn quan,
vừa vặn để nộp thuế Đền Thờ cho cả
Thầy lẫn trò.
Đây là thứ thuế mà hàng năm, theo
sách Xuất hành (30, 14)
những người đàn ông Do Thái trên
hai mươi tuổi phải nộp
để lo việc tu bổ Đền Thờ và việc tế
tự trong đó.
Ta không thấy kể chuyện anh Phêrô
đã vâng lời Thầy ra sao,
và phép lạ đã xẩy ra như thế nào.
Chỉ biết chẳng khi nào trong Tân
Ước
Thầy Giêsu lại có ý làm một phép lạ
vì lợi ích cho mình như vậy.
Nhưng
chuyện bắt cá để lấy tiền nộp thuế
lại không phải là chuyện quan trọng
của đoạn Tin Mừng này.
Điểm chính yếu nằm ở những câu nói
của Thầy Giêsu.
Ai cũng biết con cái của vua chúa
trần gian thì được miễn thuế,
vì các vua chỉ đánh thuế người
ngoài thôi (c. 26).
Đức Giêsu chính là Người Con tuyệt
hảo của Vị Vua thiên quốc.
Và những Kitô hữu cũng là con cái
của Đức Vua tối cao.
Họ là những người đã mở lòng đón
nhận Nước Trời (Mt 13, 38),
và đã gọi Thiên Chúa là Cha trên
trời của chúng con (Mt 6, 9).
Như thế Thầy Giêsu và các môn đệ
của mình đều được miễn thuế.
Thầy trò không phải nộp thuế Đền
Thờ như những người Do Thái khác.
Tuy Thầy
trò có quyền không nộp thuế,
nhưng Thầy Giêsu lại không muốn làm
cớ cho người khác vấp phạm.
Khi về đến nhà của anh Phêrô ở
Caphácnaum,
Thầy Giêsu bày tỏ ý muốn nộp thuế
Đền Thờ cho cả Thầy lẫn trò.
Thầy chấp nhận giữ luật mà các
người đàn ông Do Thái đều giữ.
Thầy biết mình có tự do,
nhưng Thầy cũng dám hy sinh tự do
ấy vì lợi ích cho người khác.
Thánh Phaolô cũng sẽ nói về nguyên
tắc này khi bàn về việc ăn đồ cúng.
“Đành rằng mọi thức ăn đều thanh
sạch,
nhưng ăn mà gây cớ vấp ngã, thì là
điều xấu” (Rm 14, 20).
Chúng ta cần lưu tâm đến những
người “yếu” trong cộng đoàn.
Chính tình yêu đối với họ khiến tôi
cân nhắc điều mình được phép làm.
Tự giới hạn tự do của mình là một
cách để biểu lộ tình yêu.
Thế giới
hôm nay ca ngợi tự do, nên cũng đầy cớ gây vấp phạm.
Bao sa ngã của giới trẻ là do sự
phóng túng của người lớn.
Con người hôm nay quá gần nhau bởi
các phương tiện truyền thông,
nên ảnh hưởng xấu lan đi vừa nhanh
lại vừa rộng.
Nếu chúng ta tự ý làm hay tránh làm
một điều gì đó
chỉ vì tôn trọng lương tâm mong
manh của người khác,
thì Thiên Chúa cũng sẽ giúp ta bằng
những phép lạ thật ngỡ ngàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét