Lời Chúa: Lc 9, 28b-36
Khi ấy, Ðức Giêsu lên núi cầu nguyện, đem theo các ông
Phêrô, Gioan và Giacôbê. Ðang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi
khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. Và kìa, có hai nhân vật đàm đạo
với Người, đó là ông Môsê và ông Êlia. Hai vị hiện ra, rạng ngời vinh hiển, và
nói về cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại Giêrusalem. Còn ông Phêrô và
đồng bạn thì ngủ mê mệt, nhưng khi tỉnh hẳn, các ông nhìn thấy vinh quang của
Ðức Giêsu, và hai nhân vật đứng bên Người. Ðang lúc hai vị này rời xa Ðức
Giêsu, ông Phêrô thưa với Người rằng: “Thưa Thầy, ở đây thật tuyệt! Chúng con
xin dựng ba cái lều, một cái cho Thầy, một cái cho ông Môsê, và một cái cho ông
Êlia.” Ông không biết mình đang nói gì. Ông còn đang nói, thì bỗng có một đám
mây bao phủ các ông. Khi thấy mình vào trong đám mây, các ông hoảng sợ. Và từ
đám mây có tiếng phán rằng: “Ðây là Con Ta, người đã được Ta tuyển chọn, hãy
vâng nghe lời Người!” Tiếng phán vừa dứt, thì chỉ còn thấy một mình Ðức Giêsu.
Còn các môn đệ thì nín thinh, và trong những ngày ấy, các ông không kể lại cho
ai biết gì cả về những điều mình đã thấy.
Suy niệm:
Ðức Giêsu đưa ba môn đệ thân tín lên núi cao,
nơi
đất và trời gần nhau, nơi thích hợp cho cầu nguyện.
Lần
cầu nguyện này thật khác thường.
Ðức
Giêsu biết mình đã bước vào một khúc quanh quan trọng.
Ðau
khổ và cái chết đang chờ Ngài (x. Mc 8, 31).
Nhưng
Ngài can đảm đón lấy trong tình yêu đầy hy vọng.
Ðức
Giêsu buông mình cho Cha trong sự vâng phục tín thác.
Chưa
bao giờ Ngài thấy mình là Con như bây giờ.
Chính
vào giây phút xuất thần ngây ngất này
mà
Ngài được Cha biến đổi hình dạng.
Khuôn
mặt Ngài chói sáng, y phục Ngài rực rỡ trắng tinh.
Hai
nhân vật lớn của Cựu ước là Môsê và Êlia,
đại
diện cho Lề Luật và Ngôn Sứ, cho cả dòng lịch sử Ítraen,
hiện
ra trò chuyện với Ngài.
Ðức Giêsu được Cha biến hình một cách bất ngờ.
Ðây
là hành vi ưu ái mà Cha dành cho Con,
như
một nâng đỡ trước khi Con bước vào cuộc khổ nạn.
Chính
Cha là Ðấng vén mở vinh quang thần linh của Con,
vinh
quang này bị che khuất khi Con sống phận người.
Chính
Cha hiện diện trong đám mây che phủ.
Chính
Cha giới thiệu Con và nhắn nhủ các môn đệ.
Ðức
Giêsu được Cha biến hình vì Ngài dám sống như Con thảo.
“Ðây là Con Ta, người đã được Ta
tuyển chọn” thật là lời chuẩn nhận của Cha.
Càng
sống như Con thảo thì căn tính Ngài càng tỏa sáng.
Vinh
quang rạng ngời là vinh quang của người Con dấu yêu.
Ba môn đệ ngỡ ngàng và kinh sợ.
Phêrô
muốn kéo dài mãi hạnh phúc bất ngờ này.
“Ở đây thật tuyệt. Chúng con xin
dựng ba cái lều...”
Nhưng
tiếng từ trời đưa ông về với thực tế: “Hãy
vâng nghe lời Người.”
Hạnh
phúc của núi cao không phải là trạm dừng.
Ðây
chỉ là một củng cố đức tin trước thử thách sắp đến.
Ðiều
quan trọng Cha nhắn nhủ là hãy nghe Người.
Nghe
những lời loan báo về số phận của Thầy và trò.
Thầy
sắp bước vào con đường hẹp.
Trò
cũng được mời đi vào con đường ấy.
Chiêm
ngắm Thầy biến hình và muốn ở lại đó, là điều dễ.
Vâng
nghe lời Thầy là điều khó hơn nhiều
vì
lời đó đòi từ bỏ mình, vác thập giá, mất mạng sống.
Có
vẻ ba môn đệ không rút được nhiều ích lợi ngay
từ
sau kinh nghiệm độc đáo này (x. 2Pr 1, 16-18).
Họ
chỉ được chút hưng phấn chóng qua nhờ chiêm ngắm,
nhưng
lại không đủ sức trung tín theo Thầy đến cùng,
để
nhìn vào khuôn mặt đầy mồ hôi của Thầy trong Vườn Dầu,
và
khuôn mặt đầy thương tích của Thầy trên Núi Sọ.
Chúng ta được làm người là để được biến hình.
Cuộc
biến hình diễn ra mãi cho đến ngày nhắm mắt.
Nhờ
nghe lời Ðức Giêsu và sống như Ngài
mà
thân xác, khuôn mặt, trái tim ta được biến đổi.
Cuộc
đời người Kitô hữu phải có khả năng tỏa sáng,
nhờ
sống như Con Cha và thực sự trở thành Con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét