Lời Chúa:
Lc 12, 49-53
Hôm ấy, Ðức Giêsu
nói với các môn đệ rằng: “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước
mong phải chi lửa ấy đã bùng lên! Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy
khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất! Anh em tưởng rằng Thầy đến
để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết, không phải thế đâu,
nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ
nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống lại con
trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ
chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”
Suy niệm:
Nhiệt độ
của trái đất có chiều hướng nóng dần lên.
Ðó là một điều đáng sợ.
Nhưng điều đáng sợ hơn
lại là sự lạnh lùng giữa người với
người.
Con người cần cơm bánh và giải trí,
nhưng con người còn cần sự nâng đỡ
cảm thông.
Nhân loại sống được là nhờ tình
thương ấm áp.
Vậy mà băng giá của lạnh đạm dửng
dưng
vẫn tồn tại khắp nơi trên mặt đất.
Băng giá nằm ngay nơi lòng con
người.
Ðức Giêsu
đã khẳng định sứ mạng của Ngài:
Ngài đến để ném lửa trên mặt đất,
và Ngài ước mong, phải chi lửa ấy
đã bùng lên.
Ngọn lửa Ðức Giêsu muốn nhóm lên
không phải là ngọn lửa của án phạt
và hủy diệt,
không phải là thứ lửa từ trời mà
Gioan và Giacôbê
định xin đổ xuống trên một làng của
xứ Samari.
Ðây là ngọn lửa vẫn bừng cháy trong
tim Ngài,
lửa của Thánh Thần, lửa của yêu
thương,
lửa hâm nóng hai môn đệ Emmau đang
tuyệt vọng.
Chúng ta
cần được ngọn lửa của Ðức Giêsu chạm đến,
cần được Ngài làm bừng sáng lên
những sức mạnh tiềm ẩn nơi ta,
để chúng ta trở thành ánh lửa cho
thế giới.
“Phải chi lửa ấy đã bùng lên!”
Chúng ta được mời gọi để thực hiện
niềm ước mong
mà Ðức Giêsu đã suốt đời ôm ấp,
đó là làm cho thế giới nên ấm áp
hơn
vì con người biết sống cho Thiên
Chúa và cho nhau.
Gieo rắc
ngọn lửa và ánh sáng
là chấp nhận bị từ khước và đe dọa.
Ðức Giêsu linh cảm những gì sẽ xảy
ra cho đời mình.
Ngài sẽ phải chịu một phép rửa kinh
khủng,
sẽ phải dìm mình thật sâu trong nỗi
khổ đau.
Hôm nay, Ngài mời chúng ta ném lửa
trên mặt đất
và chấp nhận đối đầu với sức mạnh
của bóng tối.
Khi Ðức Giêsu bị treo trên thập tự,
khi Ngài bị giam trong mồ tối,
bóng tối tưởng như đã nuốt chửng
được Ngài.
Nhưng ngọn lửa phục sinh đã bừng
lên giữa đêm đen.
Ðó là niềm hy vọng của chúng ta,
những người vẫn còn phải hăng say
chiến đấu
để đẩy lui bóng tối ra khỏi mọi
nơi, mọi chỗ,
bóng tối của bất công, sa đọa và
tuyệt vọng,
bóng tối của hận thù, của nạn mù
chữ,
bóng tối của nghèo nàn lạc hậu...
Bóng tối do khép lại cánh cửa của
lòng mình,
Bóng tối ở ngay trong lòng tôi.
Có lúc
chúng ta sợ hãi bóng tối dầy đặc,
mà ngọn lửa của mình lại yếu ớt.
Nếu một tỉ Kitô hữu đều là những
ngọn lửa
thì bóng tối sẽ bị đẩy lùi khỏi mặt
đất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét