Xin cho tôi nhìn thấy
Lời Chúa:
Lc 18, 35-43
Khi Ðức Giêsu gần đến Giêrikhô, có một người mù đang ngồi ăn
xin ở vệ đường. Nghe thấy đám đông đi qua, anh ta hỏi xem có chuyện gì. Họ báo
cho anh biết là Ðức Giêsu Nadarét đang đi qua đó. Anh liền kêu lên rằng: “Lạy
ông Giêsu, Con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi!” Những người đi đầu quát nạt,
bảo anh ta im đi; nhưng anh càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Ðavít, xin dủ lòng
thương xót tôi!” Ðức Giêsu dừng lại, truyền dẫn anh ta đến. Khi anh đã đền gần,
Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh ta đáp: “Lạy Ngài, xin cho tôi
được thấy.” Ðức Giêsu nói: “Anh hãy thấy đi! Lòng tin của anh đã cứu anh.” Lập
tức, anh ta nhìn thấy được và theo Người, vừa đi vừa tôn vinh Thiên Chúa. Thấy
vậy, toàn dân cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa.
Suy niệm:
Trong
những năm hành đạo, Đức Giêsu đã chữa một số người mù.
Vào những ngày cuối đời, khi trên
đường lên Giêrusalem lần cuối,
Ngài đã chữa cho anh mù ở Giêricô.
Giêricô được coi là thành phố cổ
xưa nhất, không xa Giêrusalem,
nằm ở hạ lưu sông Giođan, thấp hơn
mực nước biển 300 mét.
Anh mù ở Giêricô kiếm sống bằng
cách ngồi bên vệ đường ăn xin.
Anh vừa bị tách biệt với người
khác, vừa bị lệ thuộc vào người khác.
Mất khả
năng nhìn, nhưng anh vẫn còn khả năng nghe và nói.
Để gặp được Đức Giêsu, anh đã tận
dụng mọi khả năng còn lại.
Anh nghe tiếng đám đông đi qua,
tiếng chân người rộn ràng (c. 36).
Anh tò mò hỏi xem chuyện gì vậy.
Khi biết là Đức Giêsu Nadarét đang
đi ngang qua,
anh thấy ngay điều mình chờ đợi từ
lâu, nay đã đến.
Vị ngôn sứ nổi tiếng này anh nghe
đồn đã làm bao phép lạ lẫy lừng.
Ngay cả người mù bẩm sinh cũng được
Ngài làm cho sáng mắt.
Cơ hội ngàn năm một thuở đã đến
rồi.
Anh tự nhủ mình không thể nào để
vuột mất.
Nhưng làm thế nào để Đức Giêsu lưu
tâm đến anh?
Làm thế nào để cho Ngài dừng lại?
Vũ khí
mạnh nhất và gần như duy nhất của anh, là tiếng kêu.
Chỉ tiếng kêu của anh mới lôi kéo
được sự chú ý của Ngài,
và báo hiệu cho Ngài về sự hiện
diện của anh.
Anh kêu thật to tên Ngài dù không
biết Ngài ở đâu.
“Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin
dủ lòng thương tôi” (c. 38).
Hãy nghe tiếng kêu của anh giữa
tiếng đám đông ồn ào cười nói.
Anh kêu tiếng kêu của trái tim, đầy
tin tưởng, hy vọng, tha thiết.
Nhưng tiếng kêu ấy lại bị bắt phải
im đi, có thể vì sợ gây phiền hà.
Anh mù chẳng những đã không vâng
lời, lại còn kêu to hơn nữa.
Rồi tiếng kêu của anh cũng đến tai
Đức Giêsu, khiến Ngài dừng chân.
Đức Giêsu muốn gặp người đã gọi tên
mình để xin thương xót (c. 40).
Cuộc hạnh ngộ bắt đầu bằng câu hỏi
anh mong từ lâu:
“Anh muốn tôi làm gì cho anh?” (c.
41).
Câu trả lời quá hiển nhiên: “Lạy
Ngài, xin cho tôi được thấy.”
Khi được sáng mắt, anh không phải
ngồi bên vệ đường như trước đây.
Anh đã nhập vào đám đông những
người theo Chúa và đi trên đường.
Nếu hôm
nay Chúa hỏi tôi: “Anh chị muốn tôi làm gì cho anh chị?”,
tôi sẽ trả lời Ngài ra sao? tôi sẽ
xin Ngài điều gì?
Ơn biết mình mù và muốn thấy rõ
chính mình, là một ơn lớn.
Có người mù, không biết mình mù,
nên vẫn thản nhiên ở lại trong cảnh mù.
Người ấy có thể vô tội, nhưng có
nguy cơ gây hại cho tha nhân (Mt 15, 14).
Lại có người cố ý không muốn thấy,
cố ý mù để khỏi phải thay đổi.
Họ không thấy được cái xà trong mắt
mình (Mt 7, 3).
Xin Chúa giúp chúng ta xóa những
nguyên nhân gây mù,
đó là dục vọng của đôi mắt (1 Ga 2,
16), là thành kiến về người khác.
Xin Chúa giúp chúng ta nhờ đối
thoại mà ra khỏi tình trạng mù xem voi,
và được Thánh Thần đưa vào sự thật
trọn vẹn (Ga 16, 13).
Ước gì chúng ta khiêm tốn đến với
Chúa Giêsu
mà “mua thuốc xức mắt để thấy được”
(Kh 3, 18).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét