Ngồi chỗ cuối
Lời Chúa:
Lc 14, 1.7-11
Một ngày sabát kia,
Ðức Giêsu đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pharisêu để dùng bữa: họ cố dò xét
Người. Người nhận thấy khách dự tiệc cứ chọn chỗ nhất mà ngồi, nên nói với họ
dụ ngôn này: “Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo lỡ
có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh
lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: “Xin ông nhường chỗ cho vị này.”
Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. Trái lại, khi anh được mời,
thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói: “Xin mời ông
bạn lên trên cho.” Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn.” Vì
phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
Suy niệm:
Khi thấy
các khách dự tiệc có khuynh hướng chọn ngồi chỗ nhất,
Đức Giêsu đưa ra một lời khuyên đối
với họ (cc. 8-10).
Mới nghe những lời khuyên này,
ta có cảm tưởng đây chỉ là những
lời dạy cách ứng xử khôn khéo.
Nên chọn ngồi chỗ cuối,
vì nếu chủ tiệc sắp xếp lại chỗ
ngồi theo thứ bậc,
bạn có cơ hội được mời lên chỗ
trên.
Thà ngồi dưới rồi được đưa lên, còn
hơn ngồi trên mà bị kéo xuống.
Như thế ngồi chỗ cuối rốt cuộc chỉ
là một giả vờ,
để che dấu tham vọng muốn được ngồi
lên trên.
Ngồi chỗ cuối chỉ là để tránh một
xấu hổ, sỉ nhục,
và nhắm đến một vinh dự trước mặt
mọi người đồng bàn (cc. 9-10).
Đức Giêsu có ý khuyên dạy người ta
như thế không?
Chắc là không.
Qua dụ
ngôn đơn sơ và có thể gây hiểu lầm trên đây (c. 7),
Đức Giêsu muốn nói với khách dự
tiệc một điều quan trọng hơn nhiều.
Bài ca Magnificat đã nói đến một sự
đảo ngược lớn lao sẽ xảy ra:
Chúa dẹp tan kẻ kiêu căng, hạ bệ
người quyền thế, đuổi kẻ giàu sang,
nhưng nâng cao kẻ khiêm nhường, ban
dư đầy cho người đói (1, 51-53).
Các Mối Phúc cho và Khốn cho cũng
nói lên sự đảo ngược này.
Phúc cho người nghèo, người đói,
người khóc than.
Khốn cho người giàu, người no,
người được ca tụng (6, 20-26).
Dụ ngôn Ladarô và ông nhà giàu là
một minh họa về điều đó (16, 19-31).
Trong câu cuối của bài Tin Mừng hôm
nay,
Đức Giêsu cũng nói lên sự đảo ngược
ấy khi Nước Thiên Chúa đến.
“Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống.
Còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn
lên” (c. 11).
Bị hạ xuống trong bữa tiệc, thật là
điều hổ nhục.
Nhưng bị Thiên Chúa hạ xuống trong
ngày sau hết thì kinh khủng hơn nhiều.
Nỗi hổ nhục sẽ muôn đời còn mãi.
Để thực
hành lời khuyên của Đức Giêsu cho đúng đắn,
thánh Basiliô cho ta một soi sáng
như sau:
“Chúng ta phải để cho chủ tiệc lo
chuyện xếp chỗ các khách mời.
Như thế chúng ta mới nâng đỡ lẫn
nhau trong nhẫn nhục và bác ái,
đối xử với nhau trong sự kính
trọng,
xa tránh mọi tìm kiếm hư danh và
khoe khoang.
Chúng ta không giả vờ khiêm tốn.
Bởi lẽ thích tranh chấp và cãi vã
là dấu hiệu kiêu ngạo
còn lớn hơn chuyện ngồi ghế đầu khi
phải ngồi chỉ vì vâng phục.”
Kitô hữu vẫn phải đối diện với cám
dỗ của tham vọng và quyền uy.
Ngấm ngầm hay lộ liễu, những tranh giành
ảnh hưởng vẫn xảy ra.
Trong lòng, ai cũng nghĩ mình xứng
đáng hơn người khác.
Thèm muốn vinh dự, chức tước, đã
gây bao chia rẽ trong Giáo Hội.
Chỉ mong tôi thực sự hạ mình trước
anh em tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét