KHÔNG THUỘC VỀ THẾ GIAN
Lời Chúa:
Ga 17, 11b-19
Khi ấy, Chúa Giêsu
ngước mắt lên trời cầu nguyện rằng: “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ
trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta. Khi còn ở với
họ, con đã gìn giữ họ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con. Con đã canh giữ, và
không một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng, để ứng nghiệm lời Kinh
Thánh. Bây giờ, con đến cùng Cha, và con nói những điều này lúc còn ở thế gian,
để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của con. Con đã truyền lại cho họ lời của
Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian, cũng như con đây
không thuộc về thế gian. Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha
gìn giữ họ khỏi ác thần. Họ không thuộc về thế gian cũng như con đây không
thuộc về thế gian. Xin Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật.
Như Cha đã sai con đến thế gian, thì con cũng sai họ đến thế gian. Con xin
thánh hiến chính mình con cho họ, để nhờ sự thật, họ cũng được thánh hiến”.
Suy niệm:
“Tâu bệ hạ, đã 30 năm phục
vụ dưới ba triều vua,
lúc nào hạ
thần cũng là người hết lòng yêu nước.
Nay hạ
thần cam chịu mọi cực hình để nên giống Ðức Kitô”.
Ðó là câu
trả lời của ông Micae Hồ Ðình Hy
khi vua Tự
Ðức mời ông giả vờ bước qua thánh giá.
Ông là
người thanh liêm, được nhà vua hết sức tín cẩn,
cho phụ
trách ngành dệt trong cả nước.
Nhưng ông
cũng là một Kitô hữu xông xáo làm việc tông đồ.
Ông không
thấy có gì xung khắc
giữa việc
phục vụ đất nước với việc phục vụ Giáo Hội.
Khi quân
Pháp bắn phá cảng Ðà Nẵng thì ông bị bắt,
bị kết án
là khinh luật nước, chống lại triều đình.
Ông Hy đã
chấp nhận cái chết một cách bình thản.
Trước khi
chịu chém, ông còn xin hút một điếu thuốc,
hương vị
cuối cùng của trần gian mà ông muốn nếm
trước khi
nếm hương vị của thiên đàng vĩnh cửu.
Cuộc sống và cái chết của
thánh Micae Hy
soi sáng
cho đoạn Lời Chúa hôm nay.
Người Kitô
hữu có hai đầu dây cần phải giữ.
“Như Cha đã sai Con đến trong thế gian,
Con cũng sai họ đến trong thế gian” (Ga 17,18).
Thế gian
là nơi thánh Hy đã sống cho đến chết.
Thế gian
là đất nước, là vua quan, là thứ dân...
Ngài đã
yêu mến và sống tận tình cho thế gian đó.
Thế gian
đã trở nên như máu thịt của người Kitô hữu
vì đó là
nơi họ được Chúa sai đến để phục vụ,
và là nơi
họ trở thành người Kitô hữu trọn vẹn.
“Họ không thuộc về thế gian,
cũng như Con không thuộc về thế gian” (Ga 17,16).
Ở trong
thế gian nhưng không thuộc về thế gian,
nghĩa là
không hoàn toàn nghĩ và sống như thế gian.
Người Kitô hữu không coi
thường mọi giá trị của xã hội,
nhưng họ
có một thang giá trị riêng.
Họ biết
đâu là những giá trị mà họ phải tôn trọng.
Nếu hy
sinh những giá trị đó, họ sẽ đánh mất chính mình
và chẳng
đóng góp được gì cho bộ mặt thế giới.
Họ là nhúm
men vùi trong đống bột.
Men không
được tách khỏi bột,
và men
cũng không được biến chất thành bột.
Trong cả
hai trường hợp, men đều trở nên vô ích.
Chúng ta
vẫn bị cám dỗ buông một trong hai đầu dây.
Bỏ một
trong hai đều làm mất căn tính của người Kitô hữu.
Ơn gọi Kitô hữu đặt ta vào
một thế đứng chênh vênh,
thế đứng dễ ghét, thế đứng đòi phải trả giá.
Tử đạo là
cách làm chứng tuyệt vời trong thời bách hại.
Trong thời
kinh tế thị trường, cần có những cách làm chứng khác.
Người Kitô
hữu vẫn bị cám dỗ bước qua lương tâm mình
để mua lấy
chút địa vị, lợi nhuận, an toàn, thoải mái...
Thế gian
không ở ngoài ta, thế gian ở ngay trong lòng ta.
Ước gì
chúng ta dám chấp nhận thiệt thòi, phiền hà, mất mát,
khi can
đảm làm chứng cho lòng tin và tình yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét