Powered By Blogger

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Niềm Hy Vọng Lớn Lao (Ga 6, 37-40) (23/11) Thứ sáu sau Chúa Nhật 33 TN


Tin Mừng                                Ga 6,37-40

37 Khi ấy, Đức Giê-su nói với dân chúng rằng : "Tất cả những người Chúa Cha ban cho tôi đều sẽ đến với tôi, và ai đến với tôi, tôi sẽ không loại ra ngoài, 38 vì tôi tự trời mà xuống, không phải để làm theo ý tôi, nhưng để làm theo ý Đấng đã sai tôi. 39 Mà ý của Đấng đã sai tôi là tất cả những kẻ Người đã ban cho tôi, tôi sẽ không để mất một ai, nhưng sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết. 40 Thật vậy, ý của Cha tôi là tất cả những ai thấy người Con và tin vào người Con, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết."
 Suy Niệm:
Những người đã qua đời như đi vào cõi huyền nhiệm, để lại bao nhung nhớ và cảm tình ngổn ngang trong lòng chúng ta. Cảm tình đó tìm được cơ hội bùng phát nhờ những câu kinh lời nguyện kèm theo những lễ nghi trong tháng các linh hồn.
Niềm tin cho phép chúng ta đi sâu vào cõi huyền nhiệm đó. Từ xa xưa, các tín hữu đã tìm được nguồn an ủi lớn lao khi biết người thân đang cần lời cầu nguyện và hi sinh để được giải thoát. Chết không phải là hết ! Sau cõi đời này cũng không phải chỉ có Thiên đàng và Hỏa ngục ! Ði vào cõi chết không phải là chấm dứt mọi liên hệ với trần gian. Niềm tin này thật lớn lao vì giúp ta tránh được những cái nhìn bi quan và cực đoan về số phận những người ra đi trước chúng ta.
Từ thế kỷ 11 đã có thánh lễ cầu hồn. Trước đó giáo dân đã có thói quen tưởng nhớ những người quá cố. Thế kỷ 3, các văn sĩ Kitô giáo như Tertuliano đã nói đến một nơi lưng chừng dành cho các tín hữu nghỉ ngơi chờ ngày chung thẩm. Ðồng thời cũng có nhiều người nghĩ các Kitô hữu đã khuất cũng cần thanh tẩy trước khi chiêm ngưỡng Thiên Nhan. Nhưng Giáo Hội Ðông Phương thường nhấn mạnh đến đặc tính của những linh hồn sống trong tình trạng "lưng chừng": họ khao khát sớm được chiêm ngưỡng Thiên Nhan. Trong khi đó, Giáo hội Công giáo thường chú trọng tới hình phạt trong nơi luyện ngục.
Tuy nhiên cả Ðông Phương và Roma đều tin tưởng lời cầu nguyện và việc lành của người sống giúp cho người quá cố thoát khổ hình luyện ngục. Niềm tin đó bắt nguồn từ mầu nhiệm hiệp thông. Nếu không có ngày lễ cầu hồn, tín điều các thánh thông công không được diễn tả trọn vẹn. Tín điều các thánh cùng thông công cho thấy các tín hữu còn sống có thể đóng góp vào việc giải thoát các linh hồn khỏi luyện ngục. Thật vậy, trong Ðức Kitô, tất cả các chi thể đều liên đới với nhau. Phụng vụ khiến Kitô hữu có thể đối diện với cái chết với niềm tin và hi vọng vì sự sống mới trong Ðức Kitô như Thiên Chúa đã hứa. Thật vậy, Ðức Kitô là niềm hi vọng của người sống và kẻ chết.
Niềm hi vọng ấy chỉ dành cho những ai yêu mến Thiên Chúa. Sống hay chết họ đều hiệp thông với Ðức Kitô và với nhau. Quả thực, "chúng ta sẽ không phải thất vọng, vì Thiên chúa đã đổ tình yêu của Người vào lòng chúng ta, nhờ Thánh Thần mà Người ban cho chúng ta." (Rm 5:5) Chính Thánh Thần phục sinh thân xác Ðức Kitô. Từ nay sự sống sẽ trỗi dậy trong toàn nhiệm thể, vì "Ðức Kitô đã chết vì chúng ta … Ðó là bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta." (Rm 5:8) Các linh hồn trong luyện ngục cũng là những chi thể Ðức Kitô. Họ cũng sẽ hưởng trọn vẹn tình yêu Thiên Chúa từ cái chết và phục sinh của Người.
An ủi biết chừng nào khi biết "Ðấng bênh vực tôi vẫn sống" (G 19:25) để giải thoát các linh hồn đang bị giam cầm trong luyện ngục. Người sống để nối kết các chi thể với nhau, để "hòa giải chúng ta với Thiên Chúa." (Rm 5:11) Cuộc hòa giải đó chỉ trọn vẹn khi tất cả "sống lại trong ngày sau hết." (Ga 6:40) Các linh hồn trong luyện ngục nôn nóng chờ đợi "ngày sau hết" đó trong niềm tin tưởng thánh ý Chúa Cha sẽ được thực hiện vì "tất cả những ai thấy người Con và tin tưởng vào người Con, thì được sống muôn đời." (Ga 6:40)
Sự sống đó khởi nguồn từ cái chết và sự phục sinh của Ðức Giêsu Kitô. Bởi đó, Kitô hữu không bao giờ dứt niềm hi vọng, dù phải đối đầu với tử thần, vì họ tin chắc sẽ được chia sẻ sự sống với Ðức Kitô. Có như thế, chúng ta mới thấy tất cả quyền năng củaThiên Chúa tình yêu đầy sáng tạo và hằng quan tâm đến Dân Người. Cái chết không phải là sức mạnh tử thần. Trái lại, trong cái chết của con người, tử thần phải đương đầu với Thiên Chúa hằng sống. Nếu tin, con người sẽ chứng kiến tất cả sự bất lực của tử thần. Thay vì thất vọng khi đi đến cuối đời, họ sẽ thấy bàn tay dịu dàng Thiên Chúa đưa họ vào một cuộc sống mới, cuộc sống vĩnh cửu, cuộc sống hoàn toàn cho Thiên Chúa. Một cuộc chuyển hóa nhẹ nhàng đem mọi người vào cõi chan hòa ánh sáng, niềm vui, bình an và vinh quang Thiên Chúa. Còn gì an ủi hơn khi từ giã trần gian đầy biến động để bước vào cõi vĩnh hằng ?
Bởi vậy, "cầu nguyện cho các linh hồn là một cơ hội suy tư về tương lai chúng ta và tưởng nhớ những người đã ra đi cõi thinh lặng ngàn thu. Ðây cũng là dịp tuyên xưng niềm tin vào sự sống lại như một thực tại nơi Ðức Giêsu và như một lời hứa cho chính vinh quang tương lai chúng ta nữa." (The New Dictionary of Sacramental Worship 1990:42) Không có sự sống lại, cuộc đời hoàn toàn vô nghĩa và những nỗ lực hôm nay trở thành số không. Do đó, càng cầu nguyện cho các linh hồn, càng thấm thía ý nghĩa cuộc đời và càng phải nỗ lực xây dựng cho cuộc phục sinh ngày mai ngay từ hôm nay.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét