Từ bỏ hết
Lời Chúa:
Lc 14, 25-33
Một hôm, có rất
đông người cùng đi đường với Ðức Giêsu. Người quay lại bảo họ: “Ai đến với tôi
mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì
không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì
không thể làm môn đệ tôi được. Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp,
mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có đủ để hoàn
thành không? Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có khả năng làm xong, thì mọi
người thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười mà bảo: ‘Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng
có sức làm cho xong việc’. Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà
trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra,
đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng? Nếu không đử
sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu hoà. Cũng
vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ
tôi được.”
Suy niệm:
Sống là
chấp nhận từ bỏ.
Có những điều xấu phải từ bỏ
như tật nghiện thuốc lá, ma tuý,
rượu chè, trụy lạc...
Cũng có điều tốt phải bỏ, để chọn
một điều tốt hơn:
chọn nghề, chọn trường, chọn chỗ
làm, chọn bậc sống...
Từ bỏ thường làm ta sợ và tiếc.
Bỏ chiếc giường êm để thức dậy đi
lễ sáng.
Tắt tivi vì đến giờ đọc kinh tối
gia đình.
Dành Chúa Nhật để học giáo lý và
làm việc xã hội.
Nếu từ bỏ vì yêu, ta sẽ thấy nhẹ
hơn, dễ hơn.
Người mẹ thức trắng đêm để đan nốt
chiếc áo cho con.
Người mẹ “là mẹ hơn” qua những hy
sinh vất vả.
Từ bỏ vì yêu chẳng bao giờ thiệt
thòi, mất mát.
Cuộc sống văn minh cho ta nhiều
chọn lựa.
Con người dễ chọn cái tầm thường
hơn cái cao cả,
chọn khoái lạc phù du hơn hạnh phúc
vững bền,
chọn lợi ích cho cá nhân tôi hơn là
cho tập thể.
Xem ra con người thích cái dễ dãi
hơn.
Kitô hữu
là người đã chọn theo Ðức Giêsu.
Làm môn đệ Ngài là chọn đi vào
đường hẹp, cửa hẹp.
Ngài đòi ta đặt tất cả dưới Ngài, yêu Ngài trên mọi sự,
trên những người thân yêu, trên của
cải tinh thần, vật chất,
trên mạng sống mình, trên cả hiện
tại tương lai.
Những thụ tạo trên thật đáng trân
trọng,
nhưng chúng chỉ có giá trị tương
đối
khi sánh với Ðức Giêsu, Con Thiên
Chúa làm người.
Kitô hữu là người sống từ bỏ như
Ðức Giêsu.
Ngài đã bỏ vinh quang thần linh để
làm người như ta,
đã sống và đã hiến mạng sống vì yêu
Cha và nhân loại.
Từ bỏ là đi vào cửa hẹp cùng với
Ðức Giêsu.
Phép Rửa
đã cho chúng ta trở thành môn đệ Ðức
Kitô.
Nhưng để là môn đệ đích thực của
Ngài,
chúng ta cần từ bỏ mãi cho đến khi
nhắm mắt.
Từ bỏ phải là thái độ nội tâm cần
gìn giữ luôn.
Chúng ta dễ nghiêng như tháp Pisa.
Ðiều hôm nay chưa dính bén, mai đã
thấy khó gỡ.
Ðiều đã bỏ từ lâu, nay lại bất ngờ
hấp dẫn.
Từ bỏ điều tôi có, và cứ có thêm
mỗi ngày
thật là một cuộc chiến lâu dài và
gian khổ.
Chúng ta không được nửa vời, lừng
khừng, thỏa hiệp.
Tháp đã bắt đầu xây, cuộc chiến đã
khai mào.
Không còn là lúc ngồi xuống mà tính
toán nữa.
Cần đầu tư để xây tháp, cần dồn sức
để tiến quân.
Cần từ bỏ mọi vướng víu để tiếp tục
trung tín.
Vẫn có những Kitô hữu chịu dở dang
và bại trận,
vì họ không dám sống đến cùng ơn
gọi làm môn đệ.
Từ bỏ là
cách diễn tả một tình yêu.
Khi yêu người ta vui lòng từ bỏ tất
cả.
Ước gì chúng ta vui khi gặp viên
ngọc quý là Ðức Giêsu,
dám bán tất cả để thấy mình giàu
có.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét