Powered By Blogger

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

ĐIỀU RĂN ĐỨNG ĐẦU (4.11.2012 – Chúa nhật 31 Thường niên, Năm B)

ĐIỀU RĂN ĐỨNG ĐẦU
Lời Chúa: Mc 12, 28b-34
Có một người trong các kinh sư đã nghe Ðức Giêsu và những người thuộc nhóm Xađốc tranh luận với nhau. Thấy Ðức Giêsu đối đáp hay, ông đến gần Người và hỏi: “Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?” Ðức Giêsu trả lời: “Ðiều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Israel, Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Ðức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Ðiều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó”. Ông kinh sư nói với Ðức Giêsu: “Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Ðấng duy nhất, ngoài Người ra không có Ðấng nào khác. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ”. Ðức Giêsu thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!” Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.
Suy nim:
Ðối với một số bạn trẻ, yêu chẳng có gì khó.
Yêu là gặp nhau, quen nhau, nhớ nhau.
Yêu là hẹn hò, viết thư, tặng quà sinh nhật.
Nhưng dần dần quan niệm về tình yêu trở nên sâu xa hơn.
Các bạn nhận ra yêu là trao hiến bản thân,
là hy sinh chính mình để sống cho người khác.
Tình yêu đích thực không dễ như nhiều người lầm tưởng.
Vào ngày tận thế, chúng ta sẽ bị xét xử về tình yêu.
Một vị kinh sư tốt lành hỏi Ðức Giêsu
về điều răn đứng đầu trong số 613 khoản luật.
Ngài trích Ngũ Thư để tóm lại trong hai điều răn chính:
yêu Thiên Chúa hết lòng và yêu tha nhân như chính mình.
Tất cả lề luật cô đọng trong một thái độ là yêu mến.
Giữ luật mà quên yêu mến có thể dẫn đến óc nệ luật.
Giữ luật phải trở nên phương thế để bày tỏ tình yêu.
“Yêu mến là chu toàn lề luật” (Rm 13,10).
Thánh Augustinô phàn nàn là mình đã yêu Chúa quá muộn.
Còn chúng ta lại thấy mình yêu Chúa quá ít và hời hợt.
Khi nghe Ðức Giêsu nhắc lại lời kinh của người Do Thái:
“Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi,
với trọn cả trái tim ngươi, với trọn cả linh hồn ngươi,
với trọn cả trí khôn ngươi, với trọn cả sức lực ngươi...”,
ta mới thấy đòi hỏi quyết liệt của Thiên Chúa.
Ngài muốn ta yêu Ngài bằng tất cả con người mình.
Cụm từ “với trọn cả” được lặp lại nhiều lần
như nhắc ta chẳng nên giữ điều gì lại.
Sống điều răn thứ nhất là đặt Chúa lên trên hết,
là dành ưu tiên một cho Chúa giữa những ưu tiên.
Coi Chúa là tất cả, mãn nguyện vì có Chúa.
Dành cho Chúa tất cả, để Chúa chiếm trọn mình.
Ðiều răn thứ hai bắt nguồn từ điều răn thứ nhất:
yêu người thân cận như chính mình.
Người thân cận là mọi người chẳng trừ ai.
Chỉ trong Chúa tôi mới có thể yêu thương đến vô cùng.
Trong Chúa, tôi nhận ra tha nhân là anh em, con một Cha,
là hình ảnh của Ðức Kitô đang cần tôi giúp đỡ.
Trong Chúa, tôi cảm nhận phẩm giá đích thực của một người,
dù đó là một thai nhi, một phạm nhân hay người mất trí.
Tình yêu thực sự với Thiên Chúa đưa tôi về với anh em.
Tình yêu anh em đòi tôi gặp gỡ Thiên Chúa
để múc lấy nơi Ngài sức mạnh hầu tiếp tục hiến trao.
Ðó là nhịp đập bình thường của trái tim người Kitô hữu,
cứ đong đưa giữa hai tình yêu.
Hay đúng hơn chỉ có một tình yêu:
tôi yêu tha nhân trong Chúa và tôi yêu Chúa nơi tha nhân.
Ðức Giêsu đã sống đến cùng hai điều răn Ngài dạy.
Ngài sống để yêu và chết vì yêu.
Tình yêu của Ngài là lễ toàn thiêu và hy tế.
Mỗi tối tôi lại xét mình về tình yêu
để thấy mình còn yêu quá ít.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét