Tin Mừng Lc 21,25-28.34-36
25 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ
rằng : "Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao.
Dưới đất, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang trước cảnh biển gào sóng thét. 26 Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, chờ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay chuyển. 27 Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám mây mà đến. 28 Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc."
34
"Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say
sưa, lo lắng sự đời, kẻo Ngày ấy như một chiếc lưới bất thần chụp xuống
đầu anh em, 35 vì Ngày ấy sẽ ập xuống trên mọi dân cư khắp mặt đất. 36 Vậy anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát khỏi mọi điều sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người."
Suy Niệm:
Chúng
ta bắt đầu một năm phụng vụ mới, và mùa đầu tiên của năm phụng vụ là
Mùa Vọng. Mùa Vọng là mùa hy vọng, mùa trông mong, mùa chờ đợi, và trong
suốt thời gian Mùa Vọng chúng ta được nghe các lời tiên báo : Chúa
Giê-su giáng sinh, thời gian cứu độ, Chúa trở lại trong vinh quang.
Nhưng đối với chúng ta, ba viễn tượng đó phải được gói ghém lại thành
một niềm tin và một hy vọng duy nhất. Vì thế, ngay ngày Chúa nhật thứ
nhất Mùa Vọng, Giáo hội cho chúng ta nghe đọc những lời Chúa Giê-su nói
về ngày Chúa quang lâm, tức là ngày tận thế, ngày cánh chung với lời
khuyên phải luôn tỉnh thức.
Ngày Chúa quang lâm có nghĩa là ngày Chúa trở lại phán xét toàn thể nhân loại. Trong Cựu Ước, ý niệm về sự phán xét của Thiên Chúa chúng ta thấy rất nhiều : ngay từ vườn địa đàng, ông bà nguyên tổ đã bị xét xử; hình ảnh hủy diệt hai thành Sô-đô-ma và Gô-mô-ra, vụ lụt đại hồng thủy hay cuộc thiêu hủy dân Ca-na-an… đều nói lên ý nghĩa của sự phán xét. Dầu sao đó cũng chỉ là những dấu hiệu nhắc nhở mọi người phải cẩn thận và chuẩn bị sẵn sàng. Sách Khôn Ngoan còn cho biết cụ thể hơn : vào ngày cuối cùng, Thiên Chúa sẽ phán xét kẻ lành người dữ. Như vậy, chắc chắn sẽ có phán xét và cuộc phán xét này xảy ra như một biến cố cuối cùng của lịch sử nhân loại.
Đến thời Tân Ước, tức là vào thời Chúa Giê-su, người Do Thái vẫn luôn tin tưởng sẽ có ngày phán xét chung, và chính Chúa Giê-su cũng đã củng cố đức tin cho họ về ngày đó, nhưng Ngài đổi mới một số điều, đó là chính Ngài là quan án, là thẩm phán, và tiêu chuẩn xét xử là thái độ của mỗi người đối với chính Ngài. Đọc Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giê-su đã giảng dạy nhiều lần nhiều điều ám chỉ về phán xét, chẳng hạn Chúa nói các thành thị không chịu nghe lời Chúa sẽ bị xét xử, mỗi người sẽ bị xét xử về tất cả những gì họ đã làm cho tha nhân. Chúa dùng nhiều dụ ngôn như cỏ lùng, lưới cá, người quản lý, nén bạc...để nói về phán xét, và Chúa còn nói rõ vào ngày đó Chúa sẽ phân loại mọi người như ông chủ phân loại chiên và dê.
Như vậy, Kinh Thánh đã cho chúng ta biết có phán xét, chắc chắn sẽ có, nhưng chúng ta không biết được khi nào sẽ xảy đến, không ai biết trước, vì thế, phải tỉnh thức, phải chuẩn bị sẵn sàng. Nghĩa là ngày đó sẽ xảy đến bất thần, đột ngột, sẽ chụp xuống bất ngờ như cái lưới chụp xuống bầy chim sẻ đang ăn hay chụp xuống đàn cá đang nhởn nhơ dưới nước thế nào thì biến cố tận thế cũng sẽ chụp xuống mọi người trên mặt đất như vậy. Không ai biết được ngày đó là ngày nào, chỉ một Thiên Chúa biết mà thôi, một mình Ngài quyết định khi nào Ngài trở lại lần thứ hai, và chỉ khi nào ngày đó xảy ra thì người ta mới biết được, chứ không ai biết trước.
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su chỉ nói đến những dấu hiệu báo trước biến cố tận thế, Chúa không nói rõ khi nào, cho nên bất cứ ai quả quyết năm này năm nọ sẽ tận thế là hoàn toàn không đúng, đó chỉ là phỏng đoán mà thôi. Tuy nhiên, Chúa khẳng định Chúa sẽ đến trong vinh quang, nghĩa là chắc chắn sẽ có tận thế, vì vậy, Chúa bảo chúng ta phải sống thế nào : hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn.
Chúng ta phải tỉnh thức, nghĩa là đừng để cho những cái tạm thời, trần tục chi phối, làm lu mờ tâm trí, làm quên chủ đích chính của cuộc đời, trái lại, phải sử dụng những cái đời tạm này để chiếm được đời sống vĩnh cửu. Rồi chúng ta phải cầu nguyện, nghĩa là chu toàn mọi bổn phận tôn giáo đối với Thiên Chúa, để sống thân mật với Chúa và xin Chúa những ơn trợ giúp cần thiết, vì không có ơn Chúa chúng ta không thể làm gì được : “Không thầy đố mày làm nên”, không có Chúa chúng ta chẳng làm nên chuyện gì cả.
Tóm lại, ngày Chúa Ki-tô quang lâm, ngày Chúa trở lại lần thứ hai, cũng là ngày cánh chung, ngày tận thế ... là ngày Thiên Chúa biểu dương uy quyền và vinh quang của Ngài, đồng thời cũng là ngày phân xử công minh cuộc đời mỗi người về những năm tháng sống ở trần gian.
Cho nên, điều quan trọng là mỗi người phải chuẩn bị cho mình một sự nghiệp xứng đáng ngay ở đời này. Chúng ta vẫn nghe nói : “trâu chết để da, người ta chết để tiếng”, “cha mẹ hiền lành để đức cho con”, “không công danh thời nát với cỏ cây”. Đúng thế, chúng ta chết nhưng không thể bị xóa bỏ như cỏ cây hoa lá hay như dụng cụ hư hỏng bị vứt bỏ, chúng ta phải để lại dấu vết gì cho trần gian; dấu vết đó không cần phải lớn lao vĩ đại, nhưng là dấu vết của tình yêu, hy vọng, lòng tin và công chính. Những gì chúng ta làm ở đời này ngoài những đặc tính đó, không những sẽ trở thành vô ích mà còn là án phạt nữa, cho nên, bao lâu sống ở trần gian, chúng ta phải hết sức cẩn thận để xây dựng sự nghiệp cho đời này và cả đời sau nữa.
Một nhà kinh doanh giỏi là một người biết đầu tư vốn liếng và biết lợi dụng hoàn cảnh để đem lại lợi lộc và thành công. Sống ở trần gian, mỗi người cũng là một nhà kinh doanh được Thiên Chúa trao vốn liếng, thời giờ và hoàn cảnh, chúng ta phải biết đầu tư cho hợp tình hợp lý để đem lại lợi lộc và thành công cho hôm nay và mai sau. Chúng ta đang đầu tư thế nào ? lợi hay hại ? lời hay lỗ ? lợi xác nhưng thiệt hồn chăng ? được đời này mà không được đời sau chăng ? giả sử Chúa gọi chúng ta ra khỏi đời này ngay bây giờ chúng ta sẽ được thưởng hay bị phạt ? Chúng ta trả lời thế nào những câu hỏi đó ?
Ngày Chúa quang lâm có nghĩa là ngày Chúa trở lại phán xét toàn thể nhân loại. Trong Cựu Ước, ý niệm về sự phán xét của Thiên Chúa chúng ta thấy rất nhiều : ngay từ vườn địa đàng, ông bà nguyên tổ đã bị xét xử; hình ảnh hủy diệt hai thành Sô-đô-ma và Gô-mô-ra, vụ lụt đại hồng thủy hay cuộc thiêu hủy dân Ca-na-an… đều nói lên ý nghĩa của sự phán xét. Dầu sao đó cũng chỉ là những dấu hiệu nhắc nhở mọi người phải cẩn thận và chuẩn bị sẵn sàng. Sách Khôn Ngoan còn cho biết cụ thể hơn : vào ngày cuối cùng, Thiên Chúa sẽ phán xét kẻ lành người dữ. Như vậy, chắc chắn sẽ có phán xét và cuộc phán xét này xảy ra như một biến cố cuối cùng của lịch sử nhân loại.
Đến thời Tân Ước, tức là vào thời Chúa Giê-su, người Do Thái vẫn luôn tin tưởng sẽ có ngày phán xét chung, và chính Chúa Giê-su cũng đã củng cố đức tin cho họ về ngày đó, nhưng Ngài đổi mới một số điều, đó là chính Ngài là quan án, là thẩm phán, và tiêu chuẩn xét xử là thái độ của mỗi người đối với chính Ngài. Đọc Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giê-su đã giảng dạy nhiều lần nhiều điều ám chỉ về phán xét, chẳng hạn Chúa nói các thành thị không chịu nghe lời Chúa sẽ bị xét xử, mỗi người sẽ bị xét xử về tất cả những gì họ đã làm cho tha nhân. Chúa dùng nhiều dụ ngôn như cỏ lùng, lưới cá, người quản lý, nén bạc...để nói về phán xét, và Chúa còn nói rõ vào ngày đó Chúa sẽ phân loại mọi người như ông chủ phân loại chiên và dê.
Như vậy, Kinh Thánh đã cho chúng ta biết có phán xét, chắc chắn sẽ có, nhưng chúng ta không biết được khi nào sẽ xảy đến, không ai biết trước, vì thế, phải tỉnh thức, phải chuẩn bị sẵn sàng. Nghĩa là ngày đó sẽ xảy đến bất thần, đột ngột, sẽ chụp xuống bất ngờ như cái lưới chụp xuống bầy chim sẻ đang ăn hay chụp xuống đàn cá đang nhởn nhơ dưới nước thế nào thì biến cố tận thế cũng sẽ chụp xuống mọi người trên mặt đất như vậy. Không ai biết được ngày đó là ngày nào, chỉ một Thiên Chúa biết mà thôi, một mình Ngài quyết định khi nào Ngài trở lại lần thứ hai, và chỉ khi nào ngày đó xảy ra thì người ta mới biết được, chứ không ai biết trước.
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su chỉ nói đến những dấu hiệu báo trước biến cố tận thế, Chúa không nói rõ khi nào, cho nên bất cứ ai quả quyết năm này năm nọ sẽ tận thế là hoàn toàn không đúng, đó chỉ là phỏng đoán mà thôi. Tuy nhiên, Chúa khẳng định Chúa sẽ đến trong vinh quang, nghĩa là chắc chắn sẽ có tận thế, vì vậy, Chúa bảo chúng ta phải sống thế nào : hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn.
Chúng ta phải tỉnh thức, nghĩa là đừng để cho những cái tạm thời, trần tục chi phối, làm lu mờ tâm trí, làm quên chủ đích chính của cuộc đời, trái lại, phải sử dụng những cái đời tạm này để chiếm được đời sống vĩnh cửu. Rồi chúng ta phải cầu nguyện, nghĩa là chu toàn mọi bổn phận tôn giáo đối với Thiên Chúa, để sống thân mật với Chúa và xin Chúa những ơn trợ giúp cần thiết, vì không có ơn Chúa chúng ta không thể làm gì được : “Không thầy đố mày làm nên”, không có Chúa chúng ta chẳng làm nên chuyện gì cả.
Tóm lại, ngày Chúa Ki-tô quang lâm, ngày Chúa trở lại lần thứ hai, cũng là ngày cánh chung, ngày tận thế ... là ngày Thiên Chúa biểu dương uy quyền và vinh quang của Ngài, đồng thời cũng là ngày phân xử công minh cuộc đời mỗi người về những năm tháng sống ở trần gian.
Cho nên, điều quan trọng là mỗi người phải chuẩn bị cho mình một sự nghiệp xứng đáng ngay ở đời này. Chúng ta vẫn nghe nói : “trâu chết để da, người ta chết để tiếng”, “cha mẹ hiền lành để đức cho con”, “không công danh thời nát với cỏ cây”. Đúng thế, chúng ta chết nhưng không thể bị xóa bỏ như cỏ cây hoa lá hay như dụng cụ hư hỏng bị vứt bỏ, chúng ta phải để lại dấu vết gì cho trần gian; dấu vết đó không cần phải lớn lao vĩ đại, nhưng là dấu vết của tình yêu, hy vọng, lòng tin và công chính. Những gì chúng ta làm ở đời này ngoài những đặc tính đó, không những sẽ trở thành vô ích mà còn là án phạt nữa, cho nên, bao lâu sống ở trần gian, chúng ta phải hết sức cẩn thận để xây dựng sự nghiệp cho đời này và cả đời sau nữa.
Một nhà kinh doanh giỏi là một người biết đầu tư vốn liếng và biết lợi dụng hoàn cảnh để đem lại lợi lộc và thành công. Sống ở trần gian, mỗi người cũng là một nhà kinh doanh được Thiên Chúa trao vốn liếng, thời giờ và hoàn cảnh, chúng ta phải biết đầu tư cho hợp tình hợp lý để đem lại lợi lộc và thành công cho hôm nay và mai sau. Chúng ta đang đầu tư thế nào ? lợi hay hại ? lời hay lỗ ? lợi xác nhưng thiệt hồn chăng ? được đời này mà không được đời sau chăng ? giả sử Chúa gọi chúng ta ra khỏi đời này ngay bây giờ chúng ta sẽ được thưởng hay bị phạt ? Chúng ta trả lời thế nào những câu hỏi đó ?