TÔI LÀ BÁNH
Lời Chúa: Ga 6, 51-58
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với người Do Thái rằng: “Tôi
là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh
tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống”.
Người Do Thái liền tranh luận sôi nổi với nhau. Họ nói: “Làm
sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?”
Ðức Giêsu nói với họ: “Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các
ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình. Ai
ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống
lại vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống.
Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy.
Như Chúa Cha là Ðấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào,
thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. Ðây là bánh từ trời xuống,
không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn bánh này, sẽ
được sống muôn đời”.
Suy niệm:
Cả các Kitô hữu cũng ngỡ
ngàng trước bí tích Thánh Thể.
Ăn thịt và
uống máu người mình yêu
là điều
khủng khiếp chẳng ai dám nghĩ tới.
Nhưng Ðức
Giêsu lại muốn nuôi cả nhân loại
bằng Thịt
và Máu Ngài.
Và thực sự
Ngài đã nuôi ta bằng cái chết thập giá -
ở đó Ngài
đã hy sinh Máu Thịt mình.
Ðúng hơn,
Ngài nuôi chúng ta bằng sự sống của Ngài:
sự sống
được trao đi qua cái chết tự nguyện,
và sự sống
được lấy lại qua phục sinh vinh quang.
Ðức Giêsu ban cho ta Tấm
Bánh (c.51).
Ngài còn
tự nhận mình là Tấm Bánh (cc.48.51):
Tấm Bánh
có sự sống và Tấm Bánh ban sự sống.
Tôi là Tấm Bánh: đó là
định nghĩa của Ðức Giêsu về mình.
Ðịnh nghĩa
này có làm ta ngạc nhiên không?
Bánh là
cái gì ăn được và đem lại sự sống.
Bánh không
sống cho mình, nhưng cho người khác.
Chấp nhận
là bánh có nghĩa là chấp nhận mất mình,
mà chỉ khi
mất mình như thế,
bánh mới
thật là bánh, mình mới thật là mình.
Thật ra
bánh vẫn hiện diện và nên một với người ăn.
Ðức Giêsu
là Tấm Bánh đặc biệt.
Khi tôi
ăn, Ngài thành tôi và biến tôi thành Ngài.
Một sự ở lại hai chiều, một sự hiệp thông sâu
thẳm.
“Ai ăn thịt tôi và uống máu
tôi
thì ở lại trong tôi và tôi ở lại trong người ấy” (c.56).
Rước lễ là
đón lấy dòng sự sống, chấp nhận sống nhờ.
Ðức Giêsu sống nhờ Cha
và chúng
ta sống nhờ Ðức Giêsu (c.57).
Như cành
nho sống nhờ thân cây nho,
chúng ta
cũng sống nhờ,
nghĩa là sống trong và sống cho Chúa.
Trong nhiều thế kỷ, Hội
Thánh đã từng có thái độ
nhìn và thờ lạy Thánh
Thể hơn là cầm lấy mà ăn.
Ðộng từ ăn được nhắc đến 8 lần trong bài Tin
Mừng này,
như một
lời mời gọi tha thiết của Ðức Giêsu.
Ngày nay,
người ta rước lễ nhiều hơn trước.
Tiếc thay
lắm khi cuộc gặp gỡ này khá vội vã,
thiếu
chuẩn bị và cũng thiếu đối thoại thân tình.
Tôi lên
rước lễ chỉ vì mọi người trong hàng ghế đã lên.
Phút thinh
lặng sau rước lễ cũng bị cắt ngắn.
Tôi phải
về ngay vì phải lấy xe, vì nhà thờ đóng cửa...
Chính vì
thế rước lễ chẳng gây được âm vang nào nơi tôi.
Nó trở
thành một thói quen, một nghi thức thuần tuý.
Tôi lên ăn
một vật thánh, thay vì đón một người.
Ít khi có
vị khách quý nào
bị thường
xuyên tiếp đón lạnh nhạt như thế!
Rốt cuộc
chẳng có cuộc gặp gỡ nào xảy ra,
nên tôi
vẫn cứ là tôi như trước.
Hãy dự lễ như người đi dự
tiệc Lời Chúa, Mình Chúa.
Chỉ ai
biết ăn, biết thưởng thức và nghiền ngẫm,
người ấy
mới gặp được sự sống và gặp được Giêsu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét