Lòng tin của bà lớn thật (8.8.2012 – Thứ tư Tuần
18 Thường niên)
Lời Chúa: Mt 15, 21-28
Khi ấy, Ðức Giêsu lui về miền
Tia và Xiđon, thì này có một người đàn bà Canaan,
ở miền ấy đi ra, kêu lên rằng: “Lạy Ngài là con vua Ðavít, xin dủ lòng thương
tôi! Ðứa con gái tôi bị quỷ ám khổ sở lắm!” Nhưng Người không đáp lại một lời.
Các môn đệ lại gần xin với Người rằng: “Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ
theo sau chúng ta mà kêu mãi!” Người đáp: “Thầy chỉ được sai đến với những con
chiên lạc của nhà Israel
mà thôi.” Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng: “Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!”
Người đáp: “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con.” Bà ấy nói: “"Thưa Ngài, đúng thế, nhưng
mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống.” Bấy giờ Ðức
Giêsu đáp: “Này bà, lòng tin của bà lớn thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy.” Từ
giờ đó, con gái bà được khỏi.
Suy niệm:
Bài Tin
Mừng hôm nay kể lại chuyện Đức Giêsu chữa bệnh từ xa,
tại Tia và Xiđon, vùng đất của dân
ngoại.
Nhưng chuyện chữa bệnh không quan
trọng lắm.
Chuyện quan trọng là lòng tin của
người phụ nữ Canaan.
Hẳn bà biết ít nhiều về Do Thái
giáo, khi gọi Đức Giêsu là Con Vua Đavít.
Con Vua Đavít là tước hiệu người Do
Thái dùng để chỉ Đấng Mêsia.
Bà tin Đức Giêsu có thể chữa lành
con gái của bà.
Người phụ
nữ trực tiếp gặp Đức Giêsu và ngỏ lời nài xin:
“Xin thương xót tôi… con gái tôi bị
quỷ hành hạ dữ lắm.”
Người mẹ đau vì con của mình đau.
Bà kêu xin Đức Giêsu thương mình,
bằng cách chữa lành cho cô con gái.
Nhưng bà chỉ gặp sự thinh lặng như
thể Người không nghe thấy.
Dầu vậy bà vẫn không ngừng đi sau
và kêu to.
Tiếng kêu dai dẳng của bà đuổi theo
các môn đệ khiến họ bực bội.
Khi không chịu nổi được nữa, họ mới
chạy đến với Thầy Giêsu.
“Xin Thầy cho bà ấy đi đi, vì bà ấy
cứ kêu sau lưng chúng ta mãi.”
Có vẻ các môn đệ muốn Thầy gặp bà
và cho điều bà cần.
Cho đến nay vẫn chưa có cuộc đối
thoại giữa bà và Đức Giêsu.
Người phụ nữ vẫn là người độc
thoại.
Nhưng Đức Giêsu vẫn chưa muốn nói
chuyện với bà.
Người chỉ nói với các môn đệ và xác
định sứ vụ của mình:
“Thầy chỉ được sai đến với những
chiên lạc nhà Israel
thôi.”
Đây là lời từ chối đầu tiên, rõ
ràng và dứt khoát.
Nó như đặt một dấu chấm hết cho mọi
hy vọng của người mẹ.
Đức Giêsu như muốn nói: Đừng kêu la
vô ích.
Chị không phải là chiên của nhà Israel.
Dân ngoại lúc này không phải là sứ
vụ của tôi,
vì Cha tôi chưa sai tôi đến.
Lòng tin
của người phụ nữ bị thử thách đến tột độ.
Chắc bà bị cám dỗ bỏ đi vì sự thinh lặng lạnh lùng,
và sự từ chối cương quyết của Đức
Giêsu.
Nhưng trái tim của một người mẹ
không cho phép bà làm thế.
Bà trở nên táo bạo hơn và dám vượt
lên trước để gặp Đức Giêsu.
Trong thái độ cung kính bái lạy, bà
tiếp tục nài xin:
“Lạy Ngài, xin giúp tôi” (c. 25);
khác với lúc nãy: “Lạy Ngài, xin
thương xót tôi” (c. 22).
Cả hai lời nài xin đều nhắm đến
người con, dù có vẻ bà chỉ xin cho bà.
Xin giúp tôi bằng cách giúp con tôi
khỏi móng vuốt quỷ dữ.
Hạnh phúc của người mẹ gắn liền với
hạnh phúc của con,
vì tình yêu nối kết cả hai nên một.
Tuy vậy lời nài xin này của trái
tim người mẹ
dường như vẫn chưa đụng được vào
trái tim Thầy Giêsu.
Người đưa ra lời từ chối thứ hai
quyết liệt hơn và có thể gây tổn
thương nghiêm trọng:
“Không nên lấy bánh dành cho con mà
ném cho chó.”
Con ở đây là dân Israel, là người trong nhà, có
quyền hành.
Dân ngoại đôi khi được ví với chó
nuôi trong nhà.
Hai bên không ở trên cùng một mặt
phẳng.
Câu nói này của Đức Giêsu phản ánh
cái nhìn của người Do Thái.
Họ tự hào về tính ưu việt của mình
trong tư cách là Dân riêng của
Chúa.
Nói chung họ cho rằng chỉ họ mới
xứng đáng hưởng ơn cứu độ.
Người phụ
nữ không phản đối cái nhìn của Đức Giêsu
Bà không cảm thấy mình bị xúc phạm
và giận dữ bỏ đi.
Trái lại, bà đón nhận cái nhìn ấy
và tìm thấy một kẽ hở cho ơn Chúa:
“Thưa Ngài đúng thế.
Nhưng chó con cũng được ăn các mảnh
vụn rơi xuống từ bàn của chủ.”
Bà chấp nhận mình chỉ là chó con
nuôi trong nhà,
không phải là ông chủ đang ngồi tại
bàn ăn.
Bà tin rằng dù mình không đủ tư
cách
để ngồi dự bàn tiệc cánh chung như
những người Do Thái,
bà vẫn có thể được hưởng chút vụn
bánh từ bàn ăn rớt xuống.
Bà vẫn giữ niềm hy vọng ngay khi bị
từ chối thẳng thừng.
Chính lời từ chối của Đức Giêsu lại
mở ra niềm hy vọng.
Đức Giêsu
bị ấn tượng bởi lòng tin của bà.
Người kêu lên: “Này bà, lòng tin
của bà lớn thật.”
Đức Giêsu từng ngỡ ngàng trước lòng
tin của viên bách quản (Mt 8,10-11).
Giờ đây Người đối diện với lòng tin
của một người mẹ thương con.
Chính tình thương thêm sức mạnh cho
lòng tin,
khiến lòng tin trở nên kiên trì,
bất chấp thinh lặng và từ chối.
Lòng tin không mất hy vọng ngay khi
có vẻ chẳng còn gì để hy vọng.
Lòng tin mạnh mẽ và khiêm hạ của
người mẹ đã chinh phục Đức Giêsu,
và cuối cùng đã chạm được vào trái tim của Người.
Đức Giêsu đã để mình bị cuốn đi, ngỡ ngàng và ngây ngất…
Bây giờ
Người mới thực sự nói chuyện với bà:
“Này bà…”
Người sẽ làm điều trước đây Người
không định làm.
Người sẽ đáp lại lòng tin của bà, lòng
ao ước của bà
chỉ bằng một lời nói từ xa cho một
cô bé chưa hề gặp mặt:
“Hãy xảy ra cho bà như bà muốn”.
Cô bé đã
được chữa lành kể từ lúc đó.
Mẹ cô đã được thương xót và trợ
giúp.
Đức Giêsu không cứng nhắc và bó hẹp
trong sứ vụ Cha giao.
Người vẫn nghe tiếng kêu của con
người và chấp nhận những ngoại lệ.
Ngoại lệ cũng nằm trong Ý Cha.
Ý Cha vẫn mở ra mới mẻ từng ngày
đòi ta phải tìm kiếm liên tục.
Ngoại lệ hôm nay sẽ mở đường cho sứ
vụ ngày mai:
“Các con hãy đi, hãy làm cho mọi
dân tộc thành môn đệ,”
để “nhiều người từ Đông sang Tây sẽ
đến và dự tiệc trong Nước Trời.”
Xã hội
hôm nay không thiếu những bà mẹ khổ vì con mình bị ám.
Ám vì đủ thứ nghiện ngập do cuộc sống đem lại.
Các bà mẹ thấy mình bất lực, chỉ
biết hy vọng vào Chúa.
Nhiều khi có cảm tưởng Chúa không
nghe và lạnh lùng trước nỗi đau.
Hãy có lòng tin lớn của người phụ
nữ Dân ngoại,
tiếp tục tin, tiếp tục yêu, tiếp
tục hy vọng
và biết mình có thể chạm được vào
trái tim của Thiên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét