Bên trong, bên ngoài
Lời Chúa: Mt 23, 23-26
Khi
ấy, Đức Giêsu khiển trách các kinh sư và người Pharisêu rằng:“Khốn cho các
người, hỡi các kinh sư và người Pharisêu giả hình! Các người nộp thuế thập phân
về bạc hà, thì là, rau húng, mà bỏ những điều quan trọng nhất trong Lề Luật là
công bình, lòng nhân và thành tín. Phải làm các điều này mà không được bỏ các
điều kia. Quân dẫn đường mù quáng! Các người lọc con muỗi, nhưng lại nuốt con
lạc đà. Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pharisêu giả hình! Các
người rửa sạch bên ngoài chén đĩa, nhưng bên trong thì đầy những chuyện trộm
cắp và vô độ. Hỡi người Pharisêu mù quáng kia, hãy rửa bên trong chén đĩa cho
sạch trước đã, để bên ngoài cũng được sạch.”
Suy niệm:
Đức Giêsu
đã từng nói về tám Mối Phúc trong Bài Giảng trên núi.
Trong chương này, Ngài sẽ nói với
các kinh sư và nhóm Pharisêu bảy lần:
“Khốn cho các ngươi!”
Đây không phải là lời chúc dữ cho
bằng là lời trách than, buồn tiếc,
vì những sự giả hình, che đậy nơi
một số nhà lãnh đạo Do thái giáo.
Nhưng giả hình không phải chỉ là
bệnh của một số kinh sư ngày xưa.
Nó là bệnh của những Kitô hữu trong
Hội Thánh của Mátthêu sau năm 70.
Và nó cũng là bệnh của những Kitô
hữu thuộc thế kỷ hai mươi mốt.
“Khốn cho các ngươi!” là một lời
cảnh báo đối với chính bản thân tôi.
Bệnh được
nhắc đến trong lời Khốn cho thứ tư (c. 23)
là bệnh quá tập trung vào điều phụ
thuộc mà bỏ quên điều cốt yếu.
Có một số người Pharisêu bày tỏ sự
đạo đức của mình
qua việc nộp thuế thập phân về
những thứ rau lặt vặt họ trồng trong vườn.
Ba thứ rau thơm: bạc hà, thì là,
rau húng, đúng ra không phải tính thuế,
vì chỉ phải nộp thuế về hoa lợi của
vụ mùa, của vườn cây ăn trái thôi.
Nhưng có người đã nộp thuế về mọi
thứ rau cỏ trong vườn (Lc 11, 42).
Thuế thập phân chỉ đòi nộp một phần
mười sản phẩm nông nghiệp làm được,
để giúp việc thờ phượng Chúa trong
Đền thờ và các người làm việc tại đó.
Đức Giêsu không cản chuyện nộp thuế
về những điều lặt vặt (c. 23).
Ngài chỉ tiếc là những chuyện nặng
ký hơn trong Lề Luật
như công lý, lòng nhân và thành
tín, lại bị bỏ quên (c. 23).
Ba điều này đều được các ngôn sứ
nhắc nhở (Is 1, 17; Hs 6, 6; Hb 2, 4).
Ngôn sứ Mikha đã viết một câu nổi
tiếng (Mk 6, 8):
“Đức Chúa đòi anh em điều gì nếu
không phải là sống theo công lý,
mến chuộng lòng nhân và khiêm hạ đi
với Thiên Chúa của anh em.”
Có thể thái độ đạo đức giả bắt
nguồn từ thói háo danh và sợ khó.
Nộp thuế dễ được người ta thấy hơn
và cũng khỏi phải hoán cải nơi bề
sâu của lòng mình.
Tập trung vào những cái lặt vặt để
khỏi phải áy náy về chuyện hệ trọng.
Làm tốt một chuyện nhỏ, nhưng lại
làm hỏng một chuyện rất lớn.
Bệnh được
nhắc đến trong lời Khốn cho thứ năm (c. 25)
là bệnh quá coi trọng cái bên ngoài
mà coi thường cái bên trong.
Một số người Pharisêu loay hoay với
chuyện lau sạch bên ngoài chén đĩa.
Họ sợ mình trở nên ô uế nếu sử dụng
đồ chưa được rửa kỹ.
Tiếc thay, họ không để ý đủ đến sự
nhơ uế bên trong tâm hồn.
Mà đó mới là thứ nhơ uế thật sự
đáng quan tâm.
Có nguy cơ là sự sạch sẽ bên ngoài
nhằm che đậy sự nhơ uế bên trong,
và đánh lừa cái nhìn của người
khác, khiến họ lầm tưởng.
Thật ra trở về với lòng mình để
nhận ra những ô nhơ, thật là điều khó.
Rửa tay trước khi ăn, rửa bát đĩa
trước khi dùng, là điều dễ hơn nhiều.
Trở vào lòng mình, ta dễ bắt gặp
bao tham lam, gian dối, thèm muốn vô độ.
Những điều ấy ta không muốn nhìn
nhận có nơi mình.
Đức Giêsu mời chúng ta tìm kiếm sự
tinh tuyền bên trong trước đã,
rồi mới để ý đến cái sạch sẽ bên
ngoài sau (c. 26).
Xin Chúa cho chúng ta đừng bị đui
mù, nhưng được sáng mắt (cc. 24. 26),
để biết phân biệt cái chính, cái
phụ, cái trong, cái ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét