Lời Chúa:
Mt 18, 1-5
Khi ấy, các môn đệ lại gần
hỏi Ðức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” Ðức
Giêsu liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và bảo: “Thầy bảo thật anh
em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ em, thì sẽ chẳng được vào Nước
Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước
Trời. Còn ai tiếp đón một em nhỏ như thế này vì danh Thầy, là đón tiếp chính
Thầy.”
Suy niệm:
“Thầy bảo
thật anh em, nếu anh em không trở lại và trở nên như trẻ thơ,
anh em sẽ chẳng bao giờ được vào
Nước Trời” (c. 3).
Đây là một câu nói long trọng của
Đức Giêsu.
Như thế điều kiện để được vào Nước
Trời là phải quay trở lại,
và trở nên như trẻ thơ, sống theo
tinh thần của trẻ thơ.
Trở nên như trẻ thơ không phải là
trở nên ấu trĩ, ngây ngô, khờ khạo,
nhưng là khiêm hạ, tin cậy, phó
thác cho Thiên Chúa.
Vì thế thiên đàng có chỗ cho người
lớn, người trưởng thành,
những người đã sống tinh thần của
trẻ thơ.
Để trở lại và trở thành như trẻ
thơ, cần nhiều hy sinh từ bỏ.
Đức Giêsu đã trả lời câu hỏi của
các môn đệ:
“Ai là người lớn nhất trong Nước
Trời ?” (c. 1).
Người lớn nhất chính là người đã hạ
mình xuống
như em nhỏ đang đứng ở giữa các ông
(c. 2).
Đoạn Tin
Mừng này đã gợi cho Chị Têrêsa bí quyết nên thánh,
mà Chị gọi là con đường thơ ấu
thiêng liêng.
Chỉ cần sống như trẻ thơ là có hy
vọng được nhận vào Nước Trời.
Têrêsa đã kiên trì đi con đường này
suốt cuộc đời ngắn ngủi của Chị.
Và Chị đã nên thánh, đã thu hút bao
người đi con đường này.
Con đường này thật ra cũng chẳng
phải là đường của Chị
cho bằng là con đường của bài Tin
Mừng hôm nay.
Chị
Têrêsa đã muốn sống cái đơn sơ, nhỏ bé của trẻ thơ.
“Tôi muốn tìm thấy một cái thang để
lên tới Đức Giêsu,
Vì tôi quá nhỏ bé không lên nổi các
bậc trọn lành.
Lạy Chúa Giêsu, thang chính là cánh
tay Ngài.
Con không cần phải lớn lên, ngược
lại con phải nhỏ mãi.”
Têrêsa không nên thánh bằng những
việc hãm mình kinh khủng,
nhưng bằng những hy sinh nho nhỏ,
những từ bỏ ý riêng.
“Ai không có gan đóng đanh mình
bằng những chiếc đanh lớn…
thì phải chịu tử đạo bằng những
chiếc ghim nhỏ.”
Chị tin vào sức mạnh của những việc
nhỏ bé được làm vì yêu.
“Nhặt một cái kim ở dưới đất vì yêu
mến,
cũng có thể cải hóa một linh hồn.”
Mối quan tâm duy nhất của Chị là
làm vui lòng Chúa trong mọi sự.
“Tôi vui sướng chịu đựng gian khổ,
ngay cả chỉ để làm Chúa mỉm cười
lấy một lần.”
Têrêsa phó thác cho Chúa trong giây
phút hiện tại.
“Nghĩ tới dĩ vãng và bận tâm về
tương lai dễ làm nản chí và thất vọng.
Tôi chịu đựng từng giây phút một.
Chúa trao cho tôi từng lúc điều tôi
có thể chịu đựng, và chỉ thế thôi.”
Têrêsa
nói với chúng ta về cách cầu nguyện của Chị.
“Tôi làm như mấy đứa bé chưa biết
đọc.
Tôi nói với Chúa cách đơn sơ điều
tôi muốn nói với Người,
và Người luôn nghe tôi.”
Tuy sống tinh thần trẻ thơ, nhưng
Têrêsa lại mang nhiều ước mơ lớn.
Chị mong được đi truyền giáo khắp
nơi, được vào Dòng Kín ở Hà Nội.
“Nếu tôi là linh mục, tôi sẽ học
cho giỏi tiếng Híp-ri và tiếng Hy-lạp,
để hiểu tư tưởng của Thiên Chúa,
được diễn tả bằng ngôn ngữ loài người.”
Chắc chắn
Têrêsa chẳng bao giờ là linh mục, và cũng chẳng đi Hà Nội.
Nhưng lòng ao ước khiến Chị đã thực
hiện những điều lớn lao.
Đức Gioan Phaolô đệ nhị đã tôn Chị
làm Tiến sĩ Giáo Hội,
dù Chị chưa học xong trung học, và
qua đời khi mới hai mươi bốn tuổi.
Têrêsa Hài Đồng Giêsu là một vị
thánh được yêu thích,
đơn giản chỉ vì Chị đã trở lại và
trở thành như trẻ thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét