Lời Chúa:
Lc 4, 38-44
Khi ấy, Đức Giêsu rời khỏi hội đường,
đi vào nhà ông Simôn. Lúc ấy, bà mẹ vợ ông Simôn đang bị sốt nặng. Họ xin Người
chữa bà. Ðức Giêsu cúi xuống gần bà, ra lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt rời khỏi
bà: tức khắc bà trỗi dậy phục vụ các ngài.
Lúc mặt trời lặn,
tất cả những ai có người đau yếu mắc đủ thứ bệnh hoạn, đều đưa tới Người. Người
đặt tay trên từng bệnh nhân và chữa họ. Quỷ cũng xuất khỏi nhiều người, và la
lên rằng: “Ông là Con Thiên Chúa!” Người quát mắng, không cho phép chúng nói,
vì chúng biết Người là Ðấng Kitô.
Sáng ngày, Người đi
ra một nơi hoang vắng. Ðám đông tìm Người, đến tận nơi Người đang ở và muốn giữ
Người lại, kẻo Người bỏ họ mà đi. Nhưng Người nói với họ: “Tôi còn phải loan
báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để
làm việc đó.” Và Người rao giảng trong các hội đường miền Giuđê.
Suy niệm:
Sáng ngày
sabát Đức Giêsu đã giảng dạy ở hội đường Caphácnaum.
Lời của Ngài đầy uy quyền và uy
lực.
Lời ấy đã trục được quỷ khỏi một
người đàn ông (Lc 4, 31-37).
Có lẽ đến trưa, Đức Giêsu rời khỏi
hội đường để về nhà ông Simôn.
Tiếc thay bà mẹ vợ của ông lại bị
sốt nặng, nằm một chỗ.
Người ta yêu cầu Ngài chữa cho
người phụ nữ này.
Ngài đã lại gần và cúi xuống trên
bà.
Ngài quát mắng cơn sốt như đã quát
mắng thần ô uế (c. 39).
Lập tức cơn sốt phải rút lui.
Bà có thể đứng dậy được để phục vụ
cơm nước cho Đức Giêsu và môn đệ.
Một lần
nữa, chúng ta lại thấy sức mạnh của Lời Ngài.
Ngài chữa bệnh cho người phụ nữ chỉ
bằng một lời ra lệnh.
Bệnh tật, dù nhẹ đi nữa, cũng làm
phiền con người,
làm cản trở mọi sinh hoạt bình
thường, và làm con người mất tự do.
Đức Giêsu đã nâng dậy một người
đang nằm, mất sức làm việc.
Khi mặt trời lặn, lúc đã hết ngày
sabát là ngày lễ nghỉ,
người ta mới đem cho Ngài những
người bị đau đủ thứ bệnh.
Ngài chữa cho họ bằng cách đặt tay
trên từng người (c. 40).
Đức Giêsu cúi xuống và chạm vào nỗi
đau của từng thân xác.
Không rõ khi nào Ngài dừng tay để
đi ngủ.
Chỉ biết khi trời hừng sáng, Ngài
đã thức dậy ra đi, đến một nơi vắng vẻ.
Hẳn là Ngài cần chút thinh lặng, để
xa đám đông, để gặp gỡ Cha,
Ngài cần dâng cho Cha một tuần mới
đang đến.
Đức Giêsu không chỉ mê phục vụ cho
đám đông,
Ngài còn mê ở một mình, mê cầu
nguyện, mê chỗ vắng.
Nhưng các đám đông hối hả đi tìm
Ngài, vì nhiều người cần chữa bệnh.
Khi bắt được Ngài, họ không cho
Ngài lìa bỏ họ (c. 42).
Thành
công và tiếng tăm, thiện cảm và sự thân quen gần gũi,
là những điều có thể giữ chân người
tông đồ.
Trước sự chèo kéo của những người
đau yếu đang thực sự cần Ngài,
Đức Giêsu vẫn muốn giữ cho mình sự
tự do của người được Cha sai.
Ngài nhìn thấy cánh đồng mênh mông
của thế giới.
Ngài hiểu là mình không được phép
dừng chân ở một chỗ, để đặt trụ sở.
Ngài biết là mình được mời gọi lên
đường mỗi ngày.
Đâu phải chỉ có thành Caphácnaum
hay Nadarét hay vùng Galilê.
“Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa
cho các thành khác nữa, vì tôi được
sai cốt để làm chuyện đó” (c. 43).
Chữ phải đến như một mệnh lệnh từ Cha, kéo Đức Giêsu đi không nghỉ.
Ngài vượt qua bao biên giới của gia
đình, làng quê, tỉnh thành…
Rồi có ngày việc loan báo Tin Mừng
sẽ trải dài đến tận cùng thế giới.
Khi chữa
lành cho con người, Đức Giêsu cho thấy Nước Thiên Chúa đến.
Con người hôm nay cũng bị đau yếu
về nhiều mặt.
Mong mỗi tông đồ hôm nay cũng có
khả năng chữa lành như Thầy Giêsu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét