Lời Chúa:
Lc 7, 1-10
Khi ấy, Ðức Giêsu
vào thành Caphácnaum. Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần
chết. Ông ta yêu quý người lắm. Khi nghe đồn về Ðức Giêsu, ông cho mấy kỳ mục
của người Do Thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông. Họ đến gặp Ðức
Giêsu và khẩn khoản nài xin Người rằng: “Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm
ơn cho. Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng
ta.” Ðức Giêsu liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao
xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người: “Thưa Ngài, không dám phiền Ngài
quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi. Cũng vì lý do ấy, tôi đã
không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy
tớ của tôi được khỏi bệnh. Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng
có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: ‘Ði!’ là nó đi; bảo người kia:
“Ðến!’ là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: ‘Làm cái này!’ là nó làm.” Nghe
vậy, Ðức Giêsu thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo
Người rằng: “Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ítraen, tôi cũng chưa
thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế.” Về đến nhà, những người đã được
sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.
Suy niệm:
Viên đại
đội trưởng ở đây là người coi một trăm quân.
Ông đã nghe đồn về khả năng chữa
bệnh của Đức Giêsu.
Nhưng ông chẳng hề dám gặp mặt
Ngài,
vì ông biết mình là dân ngoại, bị
người Do Thái coi là nhơ uế.
Bởi tình thương đối với anh nô lệ
mà ông yêu quý,
ông đã mạnh dạn nhờ các kỳ mục Do Thái
xin Đức Giêsu đến nhà ông
để cứu sống anh nô lệ đang bệnh
nặng gần chết (cc. 2-3).
Sau khi nghe kể lại những điều tốt
đẹp viên sĩ quan Rôma này đã làm,
Đức Giêsu liền lên đường đến nhà
ông ấy để chữa bệnh (cc. 4-6).
Khi Đức
Giêsu còn trên đường, vị sĩ quan này đã suy nghĩ và đổi ý.
Ông chẳng những thấy mình không
đáng đến gặp mặt Ngài
mà còn không đáng đón Ngài vào nhà
mình nữa,
căn nhà vẫn bị coi là ô uế của một
người dân ngoại (c. 6).
Ông muốn ngăn Ngài lại trước khi
Ngài đến nhà ông,
nên đã sai một số bạn hữu ra gặp
Ngài trên đường (c. 6).
Nơi ông bùng cháy một niềm tin mạnh
mẽ.
Ông tin rằng chẳng cần Ngài vào nhà
ông và gặp anh nô lệ sắp chết.
Chỉ cần Ngài nói một lời cũng đủ
làm cho anh ta lành mạnh (c. 7).
Viên đại
đội trưởng tin vào sức mạnh của lời Đức Giêsu.
Đối với ông, lời ấy có uy lực như
một mệnh lệnh.
Là một sĩ quan trong quân đội Rôma
ông hiểu thế nào là sự phục tùng
của lính tráng dưới quyền.
“Tôi bảo người này: “Đi !” là nó
đi; bảo người kia: “Đến !” là nó đến;
và bảo người nô lệ của tôi: “Làm
cái này !” là nó làm.” (c. 8).
Lệnh được ban ra là phải thi hành.
Viên đại đội trưởng tin rằng lời
của Đức Giêsu cũng thế.
Chỉ cần một lời cũng đủ làm cơn
bệnh nguy tử phải thoái lui.
Đức Giêsu ngỡ ngàng trước một lòng
tin mạnh mẽ như vậy.
Khó lòng tìm thấy lòng tin đó nơi
cộng đoàn dân Ítraen (c. 9).
Ngài đã không đến nhà viên sĩ quan,
chẳng gặp mặt ông, cũng chẳng nói
lời nào.
Chỉ biết là sau đó anh nô lệ đã
được khỏi (c. 10).
Ở đâu ta
cũng gặp những người như viên sĩ quan Rôma.
Họ có thể là mẫu mực cho các Kitô
hữu về sự khiêm hạ và tín thác.
Nhiều con người hôm nay, có tấm
lòng thật tốt như viên sĩ quan,
nhưng vẫn ngại chưa dám mời Chúa
vào nhà,
chưa dám trực tiếp gặp mặt Chúa,
chỉ dám nói chuyện với Ngài qua
trung gian.
Nhưng họ có thể đã mang trong mình
một niềm tin kiên vững
và đã có kinh nghiệm về sự chữa
lành kỳ diệu của Ngài.
“Tôi không đáng được Ngài vào nhà
tôi, chỉ xin Ngài nói một lời…”
Có khi chúng ta đã đánh mất ý thức
về sự linh thánh khi rước Chúa.
Có khi chúng ta chẳng tin mấy vào
quyền năng của Lời Ngài.
Xin có được lòng tin đơn sơ như một
người dân ngoại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét