Lời Chúa:
Lc 7, 36-50
Khi ấy, có người
thuộc nhóm Pharisêu mời Ðức Giêsu dùng bữa với mình. Ðức Giêsu đến nhà người
Pharisêu ấy và vào bàn ăn. Và kìa một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành,
biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pharisêu, liền đem theo một bình bạch
ngọc đựng dầu thơm. Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà
tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu
thơm mà đổ lên. Thấy vậy, ông Pharisêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu
quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình
là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” Ðức Giêsu lên tiếng bảo ông: “Này
ông Simon, tôi có điều muốn nói với ông!” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.”
Ðức Giêsu nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền,
một người nợ năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha
cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nhiều hơn?” Ông Simon đáp: “Tôi
thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Ðức Giêsu bảo: “Ông xét đúng lắm.”
Rồi quay lại phía
người phụ nữ, Người nói với ông Simon: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào
nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt
tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn chào tôi được một
cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ôliu, ông cũng
không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì thế,
tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị
đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Rồi Ðức Giêsu nói với
người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” Bấy giờ những người đồng bàn liền
nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được cả tội?” Nhưng Ðức Giêsu nói với
người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
Suy niệm:
Chỉ Luca
mới nói đến chuyện các người Pharisêu mời Đức Giêsu dùng bữa.
Họ mời Đức Giêsu dự tiệc ba lần (7,
36; 11, 37; 14, 1).
Họ còn báo cho ngài biết về việc
Hêrôđê toan ám hại ngài (13, 31).
Xem ra không phải mọi người
Pharisêu đều có ác cảm với Đức Giêsu.
Hôm nay Đức Giêsu là khách mời của
ông Simon.
Ngài chẳng ngại đáp lại lời mời của
một người thuộc phái Pharisêu,
cũng như ngài đã chẳng sợ làm bạn
với người thu thuế và tội lỗi (Lc 7, 34).
Khi ăn tiệc lớn ở xứ Palestine thời đó,
các vị khách thường ngả người nằm
trên những chiếc ghế dài, có gối,
chân đưa ra ngoài, tay trái dùng để
tựa, còn tay phải để lấy thức ăn.
Khi nhà
có đại tiệc, người ngoài được tự do ra vào.
Bất ngờ có một phụ nữ mạnh dạn bước
vào phòng tiệc.
Người ta nhận ra chị là một người
tội lỗi sống trong thành phố,
nhưng không chắc chị có phải là một
cô gái điếm không.
Chị cố ý đến đây vì biết Đức Giêsu
đang có mặt trong bữa tiệc.
Đây là người mà chị đã từng gặp và
đã nhận được ơn tha thứ.
Chị đã chuẩn bị khá kỹ và biết rất
rõ việc mình sắp làm cho Ngài.
Chị đem theo một bình bạch ngọc
đựng dầu thơm (c. 37).
Đứng ở gần chân Đức Giêsu, chị bật
khóc nức nở.
Nước mắt chị làm ướt chân Ngài.
Những giọt nước mắt ăn năn vì tội
lỗi quá khứ,
hay vui sướng vì biết mình đã đựoc
thứ tha ?
Sau đó chị cởi khăn choàng đầu và
xõa tóc để lau khô chân Đức Giêsu.
Cuối cùng, chị còn hôn lên chân và
xức dầu thơm nữa.
Nói chung, những cử chỉ táo bạo của
chị thật hết sức chướng mắt
đối với những người dự tiệc trong
xã hội thời đó (và bây giờ cũng vậy !).
Xõa tóc trước công chúng là điều
phụ nữ Do Thái không được phép làm,
vuốt ve và hôn chân một người đàn
ông hẳn là những cử chỉ khêu gợi.
Hơn nữa, chị lại là một người tội
lỗi có tiếng trong thành.
Một con người nhơ uế như chị khi
đụng chạm sẽ làm người khác nhơ uế.
Chúng ta không ngạc nhiên khi thấy
ông Simon nghĩ thầm:
“Nếu quả thật ông này là ngôn sứ,
thì hẳn ông phải biết
người phụ nữ đang đụng vào mình là
ai, vì chị ta là một người tội lỗi.”
Đức Giêsu có biết không? Nếu không,
thì Ngài không phải là ngôn sứ.
Nhưng nếu Ngài biết, mà ngài lại cứ
để chị làm như vậy,
thì còn gì là danh dự của ông Simon
và của chính Ngài nữa!
Đức Giêsu
biết chị là ai, biết cả điều Simon thầm nghĩ (x. 5, 21-22; 6, 7-8).
Ngài không phản ứng gì vì ngài hiểu
ý nghĩa điều chị làm.
Đó không phải là cử chỉ khêu gợi
của một cô gái làng chơi,
nhưng là những hành vi diễn tả lòng
biết ơn của người được tha thứ.
Đức Giêsu hiểu những giọt nước mắt
của chị, vừa hối hận, vừa hạnh phúc.
Ngài hiểu cả những cử chỉ có vẻ
quyến rũ của chị trên đôi chân mình:
rửa chân bằng nước mắt, lau chân
bằng tóc, hôn chân và xức dầu thơm.
Ngài đọc thấy trong đó lòng trân
trọng và biết ơn.
Đó là sự trào dâng không thể cưỡng
lại được của tâm tình yêu mến.
Tuyệt đối không có chút nhơ uế nào
nơi những cử chỉ ấy.
Và Đức Giêsu đã đón nhận tất cả với
trái tim thanh khiết của mình.
Để soi
sáng cho ông Simon hiểu về hành động của người phụ nữ,
Đức Giêsu kể cho ông nghe một dụ
ngôn kèm theo một câu hỏi (cc. 41-42)
Hai người cùng mắc nợ, một người
500 quan tiền, một người 50.
cả hai cùng được chủ nợ tha vì họ
không có gì để trả.
“Vậy trong hai người đó, ai sẽ yêu mến chủ nợ hơn ?”
Câu hỏi chẳng có gì khó đối với
Simon và ông đã trả lời đúng.
Ta nên lưu ý: yêu mến ở đây có nghĩa là biết
ơn.
Tự nhiên người được tha nhiều thì
sẽ biết ơn nhiều, kẻ được tha ít sẽ biết ơn ít.
Dụ ngôn đơn giản của Đức Giêsu được
áp dụng vào thực tế.
Rõ ràng là chị phụ nữ đã yêu mến
Đức Giêsu hơn ông Simon.
Đức Giêsu làm một so sánh giữa cách
tiếp đón của hai người (cc.44-46).
Simon đã chẳng cho Ngài nước để rửa
chân, chẳng hôn, chẳng xức dầu trên đầu.
Dĩ nhiên đó chẳng phải là những đòi
hỏi bắt buộc khi tiếp khách,
nhưng dù sao cách tiếp khách của
Simon cũng nhạt nhẽo hơn so với chị kia.
Câu 47 là
một câu quan trọng để hiểu đúng ý của đoạn Tin Mừng này.
Câu này trước đây thường được dịch
như sau:
“Tội của chị ấy tuy nhiều, nhưng đã
được tha, vì (hoti) chị đã yêu mến
nhiều.
Còn ai được tha ít thì yêu mến ít,”
Dịch như thế dễ gây hiểu lầm rằng
vì yêu nhiều nên chị được tha nhiều.
Thật ra phải hiểu ngược lại mới
đúng.
Chính vì chị được tha nhiều nên chị mới yêu mến biết ơn nhiều.
Lòng yêu mến là kết quả, chứ không
phải là nguyên nhân của sự tha thứ.
Lòng biết ơn đến sau khi nhận ơn.
Hiểu như thế sẽ hợp với ý nghĩa của
dụ ngôn (cc. 41-42),
và hợp với vế sau của câu 47: còn
ai được tha ít thì yêu mến ít.
Chẳng rõ
ông Simon có nhận ra mình là ai chưa.
Ông đúng là người yêu ít hơn chị
phụ nữ tội lỗi kia,
vì ông được tha ít hơn, vì ông có
ít tội hơn !!!
Nhưng có thật ông ít tội hơn người
phụ nữ tội lỗi này không?
Hay vì tự hào mà ông không thấy cần
đến sự tha thứ của Thiên Chúa?
Tự hào về đạo đức vẫn là một vật
cản khiến người ta khép lại và vô ơn.
Người phụ nữ tội lỗi là người yêu hơn (c. 42) và yêu nhiều (c. 47).
Tội quá khứ, khi được tha, lại tạo
nên một hứng khởi mới để người ta yêu hơn.
Những vấp ngã khi được chữa lành
lại trở nên một khởi đầu cho cuộc sống mới,
can đảm hơn, quảng đại hơn và nồng
cháy hơn.
Cuối
cùng, Đức Giêsu đã quay lại nói chuyện với người phụ nữ.
Ngài khẳng định lại ơn mà chị đã lãnh nhận trước khi chị
bước vào phòng tiệc:
“Tội của chị đã được tha rồi”, Ngài
nhắc cho mọi người biết chuyện đó.
Như thế Đức Giêsu không phải chỉ là
một ngôn sứ như Simon nghĩ.
Ngài còn lớn hơn một ngôn sứ nữa
khi dám tha tội cho chị.
Cuối cùng, Đức Giêsu lại ca ngợi
lòng tin của chị.
Lòng tin thắm đượm tình yêu, hay
tình yêu thắm đượm lòng tin.
Cả hai quyện vào nhau giúp chị đón
lấy ơn cứu độ, ơn bình an:
“Lòng tin của chị đã cứu chị.
Chị hãy đi bình an” (c. 50).
Chúng ta
có thể học được nhiều điều nơi người phụ nữ:
lòng tin mãnh liệt vào sự tha thứ,
lòng mến táo bạo của sự biết ơn,
Chúng ta cũng cảm nghiệm được sức
mạnh của ơn tha thứ của Thiên Chúa.
Sức mạnh ấy có thể làm mới lại cuộc
đời một phụ nữ hư hỏng,
và dạy chị biết yêu như yêu lần
đầu.
Chẳng rõ ông Simon có học được điều
gì từ biến cố này không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét