Xin cho tôi nhìn thấy
Lời Chúa: Mc 10, 46-52
Khi
ấy, Ðức Giêsu và các môn đệ đến thành Giêrikhô. Khi Ðức Giêsu cùng với các môn
đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giêrikhô, thì có một người hành khất
mù, tên là Báctimê, con ông Timê, đang ngồi ở vệ đường. Vừa nghe nói đó là Ðức
Giêsu Nadarét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giêsu, Con vua Ðavít, xin
dủ lòng thương tôi!” Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng
kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi!” Ðức Giêsu đứng lại
và nói: “Gọi anh ta lại đây!” Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng
dậy, Người gọi anh đấy!” Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến
gần Ðức Giêsu. Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh mù đáp: “Thưa
Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã
cứu anh!” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người
đi.
Suy niệm:
Bị mù
mắt, thật là khổ.
Cả thế giới như khép lại trong toàn
một màu đen.
Nhiều người thà chọn bị câm điếc
còn hơn là mù.
Tuy vậy thế giới người mù cũng
không bị hoàn toàn đóng kín.
Người mù còn có tai mở ra để nghe,
miệng mở ra để nói.
Nếu biết tận dụng những gì mình có,
người mù cũng “thấy” được nhiều
điều.
Có một
người mù ngồi bên vệ đường, sống bằng nghề ăn xin.
Tai anh nghe thấy bước chân rộn rã
của một đoàn người khá đông, đang
đi ra khỏi thành Giêricô.
Khi biết trong đoàn người này có
Đức Giêsu Nadaret,
Đấng nổi tiếng về chữa bệnh và trừ
quỷ,
anh mù thấy ngay cơ hội mình chờ
đợi bấy lâu, nay đã đến.
Anh quyết sẽ không bỏ lỡ cơ hội
ngàn năm một thuở này.
Tuy bị mù, nhưng anh còn có tiếng
nói.
Anh sẽ tận dụng tiếng kêu của mình
để ông Giêsu chú ý đến anh:
“Lạy ông Giêsu, Con Vua Đavít, xin
thương xót tôi!”
Tiếc thay tiếng kêu của anh lại bị
át đi bởi những tiếng nạt nộ.
Nhiều người bắt anh im đi để khỏi
gây trở ngại cho cuộc hành trình.
Chẳng
những không im, anh mù càng kêu lớn tiếng,
vì anh biết rằng chỉ cần làm cho
Giêsu nghe được tiếng kêu của mình,
dù chỉ một lần, thì đời mình sẽ
hoàn toàn thay đổi.
Anh mù cứ nhắc đi nhắc lại cùng một
điệp khúc xin xót thương.
Giữa đám đông ồn ào náo động,
Đức Giêsu có nghe được tiếng anh mù
gọi tên mình không?
Có, dù rất nhỏ, dù chỉ một lần.
Tiếng kêu ấy vừa thống thiết, quyết
liệt, vừa đầy tin tưởng, cậy trông.
Tiếng kêu ấy báo hiệu về một sự
hiện diện mà Ngài chưa rõ.
Tiếng kêu làm cho Ngài dừng lại (c.
49).
“Gọi anh ta lại đây.”
Lúc nãy
anh gọi Giêsu, bây giờ Giêsu nhờ người ta gọi anh (c. 49).
Khi biết mình được gọi, anh mù nhảy
cẫng lên,
vất cả áo choàng lại mà bước tới.
Nhưng anh vẫn cần có ai dắt anh đến
gần Giêsu.
Ngài đã nghe anh xin Ngài thương
xót, nhưng cụ thể anh muốn xin gì:
“Anh muốn tôi làm gì cho anh?” (c.
51).
Đức Giêsu muốn anh nói lên ước muốn
của mình.
“Thưa Thầy, Rabbouni, xin cho tôi
thấy lại được.”
Anh mù đã được thấy lại, anh lại
thấy mặt trời và người xung quanh.
Anh thấy Giêsu, người anh tin nhưng
chưa một lần gặp mặt.
Giêsu cho anh ánh sáng để anh khỏi
phải ngồi ăn xin ở vệ đường.
Giêsu giải phóng anh khỏi bóng tối
và trả cho anh phẩm giá anh vốn có.
Giêsu đã dừng lại, đã bắt cả đám
đông phải dừng lại, chỉ vì anh.
Bây giờ anh muốn hòa mình với đám
đông để theo Ngài trên đường (c. 52).
Dưới góc
độ nào đó, chúng ta đều là những người mù.
Có khi ta biết mình mù và muốn
thoát khỏi cảnh mù tối như Báctimê.
Nhưng có khi ta mù mà không biết,
nên vẫn vô tư ở lại trong cảnh mù.
Tệ hơn nữa, có khi ta sáng mắt,
nhưng lại cố ý không muốn thấy.
Cố ý không muốn thấy một sự thật
rành rành chỉ vì cố chấp hay tư lợi.
Không thấy xà trong mắt mình, nhưng
lại thấy rác trong mắt anh em.
Chúng ta vẫn cần người khác để được
sáng mắt,
cần có ai đó dẫn ta mù lòa đến với
Giêsu.
Điều gì
có thể khiến ta bị mù?
Một định kiến có thể khiến ta khép
lại trước một sự thật lớn hơn nhiều.
Điều ta biết, dù đúng, cũng chỉ là
một phần nhỏ của toàn bộ sự thật.
Một đam mê, dục vọng cũng có thể
làm chúng ta bị mù (1 Ga 2, 16),
không muốn sáng mắt vì sợ phải từ
bỏ điều mình gắn bó.
“Ta khuyên ngươi đến với Ta mà mua
thuốc
để xức mắt cho ngươi nhìn thấy
được” (Kh 3, 18).
Mong Giêsu chữa lành mắt ta mỗi
ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét