Lời Chúa: Mc 10, 17-27
Khi ấy, Chúa Giêsu vừa lên đường, thì một
người chạy lại, quỳ gối xuống trước Người và hỏi: “Lạy Thầy nhân lành, tôi phải
làm gì để được sống đời đời?” Chúa Giêsu trả lời: “Sao ngươi gọi Ta là nhân
lành? Chẳng có ai là nhân lành, trừ một mình Thiên Chúa. Ngươi đã biết các giới
răn: đừng ngoại tình, đừng giết người, đừng trộm cắp, đừng làm chứng gian, đừng
lường gạt, hãy thảo kính cha mẹ”. Người ấy thưa: “Lạy Thầy, những điều đó tôi
đã giữ từ thuở nhỏ”. Bấy giờ Chúa Giêsu chăm chú nhìn người ấy và đem lòng
thương mà bảo rằng: “Ngươi chỉ còn thiếu một điều là ngươi hãy đi bán tất cả
gia tài, đem bố thí cho người nghèo khó và ngươi sẽ có một kho báu trên trời,
rồi đến theo Ta”. Nhưng người ấy nghe những lời đó, thì sụ nét mặt và buồn rầu
bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải. Lúc đó Chúa Giêsu nhìn chung quanh, và bảo
các môn đệ rằng: “Những người giàu có vào nước Thiên Chúa khó biết bao”. Các
môn đệ kinh ngạc vì những lời đó. Nhưng Chúa Giêsu lại nói tiếp và bảo các ông
rằng: “Hỡi các con, những kẻ cậy dựa vào tiền bạc, thật khó mà vào nước Thiên
Chúa biết bao. Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào nước
Thiên Chúa”.
Các ông càng kinh ngạc hỏi nhau rằng: “Như vậy thì ai có thể
được cứu độ?” Chúa Giêsu chăm chú nhìn các ông, và nói: “Ðối với loài người thì
không thể được, nhưng không phải đối với Thiên Chúa, vì Thiên Chúa làm được mọi
sự”.
Suy niệm:
“Thưa
Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?”
Một anh thanh niên vội vã chạy đến,
quỳ trước mặt Đức Giêsu
và hỏi Ngài như thế khi Ngài vừa
lên đường.
Rõ ràng anh đang háo hức và thao
thức
tìm kiếm một lối sống phù hợp ở đời
này,
để nhờ đó được hưởng hạnh phúc vững
bền mãi mãi.
Anh đã đến với Thầy Giêsu tốt lành
để hỏi câu hỏi này,
và anh thực sự chờ nơi Thầy câu trả
lời.
Thầy nhắc
anh về những giới răn liên quan đến tha nhân.
Đây là những điều anh đã biết, và
hơn nữa,
anh thú nhận mình đã giữ chúng từ
khi còn nhỏ (c. 20).
Thầy Giêsu như bị cuốn hút bởi con
người đạo đức của anh.
Đưa mắt nhìn anh, Thầy đem lòng yêu
mến (c. 21).
Đúng là anh đã không làm hại gì đến
tha nhân.
Nhưng anh còn thiếu một điều quan
trọng, đó là:
Đi. Bán những gì mình có. Cho
người nghèo.
Rồi đến. Và theo Thầy Giêsu.
Thầy mời anh đi một vòng, rồi trở
lại.
Lúc trở lại với Thầy, anh sẽ nhẹ
hơn nhiều,
vì mọi của cải đã được phân phát
cho người nghèo khó.
Thầy Giêsu muốn anh trở nên môn đệ
của mình,
sau khi đã trở nên tay trắng, không
còn gì để nương tựa.
Anh thanh niên sẽ có kho tàng trên
trời,
khi anh được giải phóng khỏi kho
tàng của anh dưới đất.
Tiếc thay
anh đã từ chối lời mời của vị Thầy có lòng mến anh,
và đã chỉ cho anh điều phải làm.
Lúc nãy anh chạy đến với Thầy, bây
giờ anh lại bỏ đi (c. 22).
Lúc nãy anh háo hức, vui tươi, bây
giờ anh sa sầm nét mặt.
Anh không ngờ Thầy lại đòi hỏi tận
căn đến thế.
Anh mong sự sống vĩnh cửu, anh
thích làm môn đệ Thầy Giêsu,
nhưng anh lại không muốn bỏ chỗ dựa
là của cải đời này.
Lòng gắn bó với của cải đã là một trở
ngại khiến anh mất tự do.
Không phải vì anh chiếm hữu nhiều
của cải,
nhưng thực ra, vì của cải đã chiếm
hữu anh.
Thầy
Giêsu chắc còn buồn hơn anh thanh niên,
vì Thầy bị mất một người mà Thầy
ưng gọi làm môn đệ.
Đến bao giờ anh thanh niên mới
nguôi ngoai nỗi buồn?
Lời mời của Thầy tốt lành vẫn đeo
đuổi tâm trí anh.
Anh vẫn suốt đời thiếu một điều.
Khi về nhà, khi tiếp xúc với của
cải dư dật,
có khi nào anh lại thao thức đặt
câu hỏi :
Tôi phải làm gì để được thừa hưởng
sự sống đời đời?
Có khi nào anh nghĩ đến chuyện chia
sẻ cho người nghèo?
Có khi nào anh lại muốn đến với
Thầy Giêsu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét