Lời Chúa: Lc 24, 46-53
Khi ấy,
Ðức Giêsu hiện ra với các môn đệ và bảo: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Ðấng
Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại, và phải nhân
danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối
để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân của những điều này. Và đây,
chính Thầy sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã hứa. Còn anh em, hãy ở lại trong
thành, cho đến khi nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống.”
Sau đó,
Người dẫn các ông tới gần Bêtania, rồi giơ tay chúc lành cho các ông. Và đang
khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và được rước lên trời. Bấy giờ các
ông bái lạy người, rồi trở lại Giêrusalem, lòng đầy hoan hỷ, và hằng ở trong
Ðền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.
Suy niệm:
Ðức Giêsu được đưa về trời khiến cả nhân loại hoan hỉ.
Con Thiên Chúa làm người,
long đong với phận người,
nếm cái nghèo đói, nhọc
nhằn, nếm nỗi khổ đau, cay đắng.
Cuộc đời Ngài tưởng như là
một thất bại ê chề.
nhưng rồi Ngài đã được phục
sinh, đã hiện ra,
và được khải hoàn đưa vào
thế giới của Thiên Chúa.
Ngài từ Cha mà đến và lại
trở về với Cha.
Sứ mạng Cha giao, tuy khó
khăn, nhưng Ngài đã hoàn tất.
Ta cần chiêm ngắm giây phút
Ngài được siêu thăng.
Ngài giơ tay chúc lành cho
các môn đệ như vị thượng tế.
Ngài về trời trong tư thế
đang chúc lành.
Chúc lành cho trái đất mà
Ngài đã sống.
Chúc lành cho mọi người là
người như Ngài.
Hôm nay chúng ta vui vì
biết mình có người Anh trưởng
đã được nâng lên đến tột
đỉnh vinh quang thần linh.
Con người đầu tiên với tất
cả nhân tính như ta
đã được siêu tôn trên trời,
dưới đất và nơi âm phủ.
Sự thành công của Ðức Giêsu
là niềm hy vọng cho ta.
Cùng đi với Ngài trên con
đường cheo leo ấy,
Chúng ta tin mình sẽ đến
nơi mà Ngài đã đến.
Ðức Giêsu về trời sau khi hoàn thành sứ vụ dưới đất.
Ngài muốn ta trưởng thành
và gánh lấy trách nhiệm.
Bước chân Ngài mới chỉ đi
hết xứ Palestina bé nhỏ.
Còn cả một thế giới mênh
mông ngút ngàn.
Còn bao dân tộc xa gần chưa
hề nghe rao giảng.
Ngài muốn ta làm chứng nhân
của Ngài đến tận thế.
Thiên thần bảo chúng ta
không được khoanh tay nhìn trời,
vì còn quá nhiều việc phải
làm trước mắt.
Chúng ta phải nhiệt tình
xây dựng quê hương này
huynh đệ hơn, công bằng
hơn, bác ái hơn, văn minh hơn,
để nó xứng đáng đón ngày
Ngài trở lại.
Chúng ta không được khoanh tay
nhìn trời,
nhưng lòng chúng ta lại
phải thường xuyên hướng lên trời.
Xây dựng trái đất mà không
hướng lòng về trời,
thì sẽ không tìm được câu
trả lời tối ưu.
Chúng ta cần sức mạnh từ
trên cao của Thánh Thần
để giải quyết những vấn đề
chằng chịt của trái đất:
dối trá, ma túy, trụy lạc,
tham nhũng, ô nhiễm, nghèo đói
và nhất là vấn đề xây dựng
con người.
Khoa học kỹ thuật tiến bộ làm cuộc sống nhẹ nhàng
nhưng cũng thường làm con
người thêm nặng nề.
Con người như bị dính vào
những sản phẩm mình tạo ra,
bị nô lệ cho những nhu cầu
không có thực.
Trái đất này vẫn có sức thu
hút ghê gớm
khiến ta muốn chọn nó làm
quê hương vĩnh hằng,
và quên rằng quê thật của
ta ở trên trời cao (Pl 3,20).
“Hãy tìm kiếm những điều
trên cao” (Cl 3,1).
Ðừng dập tắt nỗi khát khao
những điều cao cả.
Ước gì Chúa Giêsu, Ðấng
được đưa lên cao,
kéo ta lên khỏi cái tầm
thường ô trọc mỗi ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét