TIN MỪNG TRỌNG ĐẠI
Lời Chúa: Lc 2, 1-14
Thời ấy, hoàng đế Augustô
ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả thiên hạ. Ðây là cuộc kiểm
tra đầu tiên, được thực hiện thời ông Quiriniô làm tổng trấn xứ Xyria. Ai nấy
đều phải về nguyên quán mà khai tên tuổi. Bởi thế, ông Giuse từ thành Nadarét,
miền Galilê, lên thành Bêlem, miền Giuđê, là thành vua Ðavít, vì ông thuộc về
nhà và gia tộc vua Ðavít. Ông lên đó khai tên cùng với người đã đính hôn với
ông là bà Maria, lúc ấy đang có thai. Khi hai người đang ở đó, thì bà Maria đã
tới ngày mãn nguyệt khai hoa. Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi
đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.
Trong vùng ấy, có những
người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật. Và kìa sứ thần
Chúa đứng bên họ, và vinh quang của Chúa chiếu toả chung quanh, khiến họ kinh
khiếp hãi hùng. Nhưng sứ thần bảo họ: “Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em
một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, một Ðấng Cứu Ðộ
đã sinh ra cho anh em trong thành vua Ðavít, Người là Ðấng Kitô Ðức Chúa. Anh
em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm
trong máng cỏ.” Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen
Thiên Chúa rằng:
“Vinh danh Thiên Chúa
trên trời.
bình an dưới thế cho loài người Chúa
thương.”
Suy niệm:
Thiên Chúa vẫn cứ làm con người ngỡ ngàng.
Để
cứu độ nhân loại, Thiên Chúa sai Con Ngài sinh bởi một phụ nữ,
làm
người Do Thái, sống dưới thời đế quốc Rôma đô hộ (cc. 1-2).
Như
thế Đấng Tuyệt Đối đã từ trời xuống,
chấp
nhận thân phận hữu hạn của con người.
Ngài
không khoác lớp áo người, nhưng là người trọn vẹn.
Ngài
được cưu mang trong dạ mẹ, được sinh ra như mọi trẻ thơ.
Đêm
Con Thiên Chúa chào đời là một đêm lạ lùng.
Ngài
không được chào đời tại mái nhà thân yêu ở Nadarét.
Ngài
cũng không được chào đời
nơi
một căn phòng tử tế dành cho lữ khách ở Bêlem.
Đơn
giản là vì không có chỗ (c. 7).
Nhưng
tại sao lại không có, thì ta không rõ câu trả lời.
Ngài
đã phải sinh ra nơi máng cỏ, nơi để đồ ăn cho súc vật.
Phải
mất bao lâu Giuse mới tìm được chỗ này trong đêm?
Hãy
hình dung khung cảnh âm thầm của máng cỏ ngày xưa.
Có
một ngọn đèn nào để chiếu sáng không?
Có
ngọn lửa nào để xua đi giá lạnh không?
Hãy
cảm nếm nỗi lo sợ, vất vả, lúng túng của đôi vợ chồng trẻ.
Họ
đang phải đối diện với những rắc rối lớn lao và bất ngờ.
Điều
cần nhất là hoàn toàn tín thác nơi Thiên Chúa.
Khi
tiếng khóc đầu tiên của Hài Nhi cất lên giữa đêm khuya,
ơn
cứu độ đã mỉm cười với nhân loại.
Lạ
lùng thay cách thức Con Thiên Chúa làm người!
Nhóm người chăn chiên, những kẻ sống bên lề xã
hội,
chứ
không phải là những nhà lãnh đạo tôn giáo hay trần thế,
mới
là những người đầu tiên được sứ thần loan báo Tin Mừng.
Họ
sống ngoài đồng, chia phiên nhau thức đêm để canh giữ đoàn vật.
Bất
ngờ họ bị bao trùm bởi vinh quang rực rỡ của Thiên Chúa (c. 9).
“Hôm
nay, Đấng Cứu độ, Đấng Kitô, Đức Chúa được sinh ra cho anh em.”
Đấng
dân tộc anh em chờ mong từ lâu, nay đã đến.
Đây
là Tin Mừng! Đây là Niềm Vui cho mọi người!
Nhưng
dấu hiệu để nhận ra vị Tân Vương thuộc nhà Đavít
thì
vừa bình thường: “một trẻ sơ sinh được quấn tã”,
vừa
lạ thường: “nằm trong máng cỏ” (c. 12).
Đấng
Mêsia mới được sinh ra không ngự nơi cung vua.
Dấu
hiệu sứ thần cho ông Dacaria là bị câm.
Dấu
hiệu sứ thần cho Maria là bà chị Êlisabét mang thai lúc đã già.
Dấu
hiệu sứ thần cho các anh chăn chiên là trẻ thơ quấn tã nơi máng cỏ.
Các
anh chăn chiên cần có đức tin để dám tin vào dấu hiệu ấy.
Thiên
Chúa vẫn đến với con người bằng những nẻo đường bất ngờ.
“Vinh danh
Thiên Chúa trên trời,
Hoàng
đế Augustô được ca ngợi là đấng cứu độ.
Ông
được coi là người đem lại hòa bình,vì ông đã chấm dứt chiến tranh.
Hôm nay, Thiên Chúa muốn ban cho chúng ta bình an
thật qua Đức Kitô.
Ngài
muốn ban cho chúng ta Đấng Cứu Độ thật là Đức Giêsu.
Xin
cầu cho hòa bình trên mặt đất, bình an trong lòng người.
Ước
gì chúng ta biết được rằng mình là những người được Chúa thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét