Không muốn ai hư mất (11.12.2012
– Thứ ba Tuần 2 Mùa Vọng)
Khi ấy Chúa
Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có
một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con
chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui
mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha
của anh em, Ðấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này
phải hư mất.”
Suy niệm:
Chăn chiên là một nghề đã có từ lâu.
Nhiều
nhà lãnh đạo dân Do Thái như Môsê, Đavít, đều làm nghề này.
Trên
những đồng cỏ mênh mông, giữa trời và đất, chỉ có chiên và mục tử,
nên
giữa đôi bên có một sự thân thiết và hiểu biết nhau thật gần gũi.
Chính
vì thế trong Cựu Ước, Thiên Chúa hay ví mình với người chăn chiên.
Đàn
chiên là dân Do Thái, là dân riêng Ngài rất mực quý yêu:
“Như
mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa…
Lũ
chiên con, Người ấp ủ vào lòng,
bầy
chiên mẹ cũng tận tình dẫn dắt” (Is 40,11).
Như Thiên Chúa, Đức Giêsu cũng ví mình với người
mục tử tốt lành.
“Tôi
biết chiên của tôi và chiên của tôi biết tôi” (Ga 10, 14).
Sự
hiểu biết thân thương này mạnh đến độ
Ngài
dám hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên (Ga 10, 15).
Sau
khi chết và phục sinh, Đức Giêsu muốn Simon nhận sứ mạng mục tử.
Ngài
mời ông chăm sóc và chăn dắt chiên của Ngài (Ga 21, 15-17).
Như
thế đoàn chiên mới của Đức Giêsu lúc nào cũng được bảo vệ.
Qua
bao thế kỷ Giáo Hội vẫn không ngừng có những mục tử mới,
nối
gót Simon Phêrô để phục vụ và hiến mạng vì đoàn chiên.
Nhưng Đức Giêsu không dạy người mục tử chỉ lo cho
cả đoàn,
mà
quên chăm sóc cho từng con chiên một.
Ngài
mời ta để ý đến tập thể lớn, nhưng không được quên từng cá nhân nhỏ.
Có
khi chỉ một con chiên lạc lại khiến người mục tử bận tâm lo lắng
đến
nỗi để chín mươi chín con trên núi mà đi tìm con bị mất (c. 12).
Không
phải vì coi thường chín mươi chín con không bị lạc,
nhưng
vì người mục tử không muốn mất con nào.
Con
chiên lạc lại có chỗ đứng đặc biệt trong trái tim mục tử.
Chúng ta ai cũng có kinh nghiệm về chuyện tìm lại
được điều đã mất.
Khi
mất thì đứng ngồi không yên,
khi
tìm thấy thì bình an và niềm vui òa vỡ.
Người
mục tử lo âu, vất vả tìm kiếm con chiên lạc,
nhưng
khi tìm được rồi thì niềm vui là vô bờ.
Có
thể nói còn vui hơn chuyện chín mươi chín con không bị lạc (c. 13).
Dường
như người ta bắt đầu quý một điều từ khi mất điều đó.
Có
khi một người bắt đầu hiện diện từ khi người ấy vắng mặt và mất đi.
Cha không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn
này phải hư mất (c. 14).
Cha
muốn cho mọi người được cứu độ và không muốn mất một ai (1 Tm 2, 4).
Mùa
Vọng là thời gian chúng ta nhìn lại những người bé mọn quanh ta,
những
người từ lâu đã bỏ nhà thờ, những người mất lòng tin vào Chúa.
Mỗi
người chúng ta phải là mục tử cho nhau, chăm sóc nhau, quý nhau,
khởi
đi từ những người trong gia đình, trong nhóm bạn thân quen.
Chúng
ta quý nhau vì Thiên Chúa quý từng người chúng ta.
Chúng
ta chẳng thể mừng Lễ Giáng sinh nếu còn một người đang lạc ở đâu đó.
Nếu
chịu mất công đi tìm về, chúng ta mới được hưởng niềm vui trọn vẹn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét