Tảng đá góc
Khi ấy, Đức Giêsu bắt
đầu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, kỳ mục và kinh sư. Người nói: “Có
người kia trồng được một vườn nho; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và
xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. Đến mùa, ông sai
một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. Nhưng họ
bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai một đầy tớ khác
đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục. Ông sai một người khác nữa, họ
cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác: kẻ thì họ đánh, người thì họ
giết. Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu: người này là người cuối cùng
ông sai đến gặp họ; ông nói: “Chúng sẽ nể con ta”. Nhưng bọn tá điền ấy bảo
nhau: “Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta”.
Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho. Vậy ông chủ vườn
nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người
khác. Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại
trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu
trước mắt chúng ta!”
Họ tìm cách bắt Đức Giêsu, nhưng lại sợ dân chúng; quả vậy,
họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó
mà đi.
Suy niệm:
Dụ ngôn
Đức Giêsu kể trong bài Tin Mừng hôm nay làm ta khó chịu.
Chúng ta không chấp nhận được sự
độc ác của những tá điền,
những người làm công cho ông chủ,
và có bổn phận phải nộp hoa lợi
vườn nho cho ông khi đến mùa.
Tại sao họ lại đánh đập người đầy
tớ đầu tiên do ông chủ sai đến?
Tại sao họ lại tiếp tục đánh đập và
làm nhục người đầy tớ thứ hai?
Tại sao họ dám cả gan giết người
thứ ba
và tiếp tục làm như thế với nhiều
đầy tớ khác? (cc. 2-5).
Cuối cùng, ông chủ đã sai đến với
các tá điền người con yêu dấu của mình,
người cuối cùng trong số những
người được ông sai.
Ông nghĩ người con của ông sẽ có đủ
uy tín để khiến các tá điền phải vị nể.
Nhưng đáng thương thay, cậu con
thừa tự dấu yêu đã bị bắt,
bị giết và bị quăng xác ra ngoài
vườn nho.
Chúng ta
không hiểu được sự độc ác tàn nhẫn của các tá điền.
Nhưng chúng ta lại càng không hiểu
được
sự cam chịu kiên trì và sự ngây thơ
lạ lùng của ông chủ.
Tại sao ông lại không phản ứng mạnh
mẽ ngay từ tội ác đầu tiên?
Tại sao ông lại thiếu cương quyết
khiến cho nhiều đầy tớ,
và chính con yêu dấu của mình phải
chết như vậy?
Dụ ngôn
Đức Giêsu kể nhắm vào các nhà lãnh đạo Do thái giáo,
những thượng tế, kinh sư và kỳ mục
(Mc 11,27; 12,12).
Các đầy tớ trong dụ ngôn là những
ngôn sứ đã được sai đến với dân Ítraen.
Các tá điền chính là những nhà lãnh
đạo dân Ítraen từ bao đời.
Người con yêu dấu chính là Đức
Giêsu, Con Thiên Chúa,
người đã được Thiên Chúa gọi là Con
yêu dấu khi chịu phép rửa
và khi được biến hình (Mc 1, 11; 9,
7).
Qua dụ ngôn này, Đức Giêsu báo
trước cuộc khổ nạn và cái chết sắp đến
bởi tay các nhà lãnh đạo đang đứng
trước mặt Ngài đây.
Thiên
Chúa như ông chủ vườn nho đau khổ,
có sức chịu đựng vô bờ dù bao lần
dân Ítraen quay lưng từ chối.
Nhưng cuối cùng ông sẽ tiêu diệt
các tá điền và giao vườn nho cho người khác.
Như thế dụ ngôn này vẫn mang nét
tươi,
vì mọi sự không chấm dứt với cái
chết của người con.
Tảng đá bị thợ xây loại bỏ đã trở
nên tảng đá góc (c. 10).
Đức Giêsu phục sinh chính là tảng
đá góc cho một tòa nhà mới.
Đó là cộng đoàn mới gồm những kẻ
tin vào Ngài,
thuộc cả dân Do thái và dân ngoại.
Cả một
lịch sử cứu độ nằm trong một dụ ngôn, mới nhìn có vẻ buồn.
Nhưng nơi đây ta bắt gặp tình yêu
Thiên Chúa làm chủ suốt dòng lịch sử.
Một tình yêu kiên nhẫn chịu đựng,
có vẻ dại dột và ngây thơ.
Một tình yêu bị bẽ bàng và làm nhục
qua cái chết của Người Con yêu dấu.
Nhưng cuối cùng tình yêu ấy đã
chiến thắng vẻ vang nơi sự phục sinh,
và nơi công trình kỳ diệu là Giáo
Hội (c.11).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét