Mừng rỡ vác lên vai
Lời
Chúa: Lc 15, 3-7
Khi ấy, Ðức Giêsu kể cho dân chúng dụ ngôn này: “Người nào trong các ông
có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia
ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Tìm được rồi, người
ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói:
‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất
đó.’ Vậy, tôi nói cho các ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì
một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính
không cần phải sám hối ăn năn.”
Suy
niệm:
Dụ ngôn
về con chiên bị lạc mất được đọc trong lễ Thánh Tâm.
Đức Giêsu nói dụ ngôn đơn sơ này
vì thấy những người Pharisêu và các
kinh sư khó chịu
khi Ngài đón tiếp các tội nhân và
hồn nhiên ăn uống với họ.
Ngài không xa lánh họ vì họ dám đến
gần Người để nghe (Lc 15, 1-2).
Từ nơi Đức Giêsu toát ra một sự hấp
dẫn những ai bị xã hội loại trừ.
Họ biết mình được Ngài yêu thương
đón nhận.
Họ biết mình có chỗ trong trái tim
nhân hậu của Ngài.
Dụ ngôn
con chiên bị mất là dụ ngôn về một trái tim.
Trái tim nhói đau của
người có đàn chiên một trăm con, và mất một.
Anh không coi nhẹ sự mất mát này,
vì anh quý từng con chiên.
Con chiên bị lạc mất làm anh nặng
lòng, không yên,
dù một con trong đàn chiên trăm con
có thể chẳng là gì cả.
Trái tim nhói đau cũng là trái tim tìm kiếm.
Để tìm kiếm, anh phải để lại chín
mươi chín con kia trong hoang địa.
Có thể anh phải gửi đàn chiên mình
cho người bạn chăn nuôi.
Lòng của anh bây giờ tập trung hoàn
toàn vào con chiên lạc mất,
đến độ có vẻ như anh bỏ rơi những
con còn lại.
Ta chẳng rõ anh đi tìm ở những nơi
nào và bao lâu.
Hẳn anh đã đến mọi nơi mà con chiên
này có thể ẩn nấp.
Điều chắc chắn là anh đã muốn tìm
nó cho kỳ được (c. 4).
Anh không muốn bỏ dở nửa chừng cuộc
tìm kiếm vất vả này.
Trái tim âu lo tìm kiếm cũng là trái tim nhảy
mừng khi tìm thấy.
Thấy bóng dáng con chiên lạc từ một
hố sâu,
hay nghe tiếng kêu quen thuộc của
nó từ bụi rậm,
điều đó làm anh quên hết mọi nhọc
nhằn.
Niềm vui rộn lên trong lòng anh.
Cách anh biểu hiện niềm vui là vác
con chiên tìm thấy trên vai,
và để nó ngang đầu mình, mặt mình.
Có thể anh không muốn dắt nó đi vì
anh sợ nó mệt,
hay vì anh không muốn mất nó một
lần nữa.
Trái tim nhảy mừng cũng là trái tim muốn chia sẻ niềm vui.
Khi về nhà, anh đã mời bạn bè, hàng
xóm lại và nói với họ:
“Hãy chung vui với tôi, vì tôi đã
tìm thấy con chiên bị mất” (c. 6).
Niềm vui lớn quá nên không thể giữ
riêng trong lòng mình được.
Niềm vui đòi nói ra, đòi chia sẻ để
được nhân lên.
Trái tim
của Đức Giêsu là trái tim của người chăn chiên,
buồn khi mất chiên, vất vả đi tìm
và nhảy mừng khi tìm thấy.
Khi ngồi ăn với những tội nhân trên
đường hoán cải,
Đức Giêsu nếm trải niềm vui tột độ
của người tìm được chiên.
Tiếc thay những người Pharisêu
không muốn chung vui với Ngài.
Họ không hiểu được niềm vui của cả
thiên đàng khi một tội nhân hoán cải.
Đơn giản vì Thiên Chúa quý từng
người và không muốn mất một ai.
Chỉ mong mỗi linh mục có trái tim
của Giêsu, người mục tử nhân hậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét