CHÚNG TA MUA ÐÂU RA BÁNH CHO HỌ ĂN
Lời Chúa: Ga 6, 1-15
Hôm ấy, Ðức Giêsu sang bên kia Biển Hồ Galilê,
cũng gọi là Biển Hồ Tibêria. Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng
được chứng kiến những dấu lạ Người làm cho những kẻ đau ốm. Ðức Giêsu lên núi
và ngồi đó với các môn đệ. Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do Thái.
Ngước mắt lên, Ðức Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến
với mình. Người hỏi ông Philípphê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” Người
nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. Ông Philípphê
đáp: “Thưa có mua đến hai trăm đồng bạc bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một
chút”. Một trong các môn đệ, là ông Anrê, anh ông Simon Phêrô, thưa với Người: “Ở
đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với bằng ấy
người thì thấm vào đâu!”
Ðức Giêsu nói: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi”. Chỗ
ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn.
Vậy, Ðức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi
đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tùy ý.
Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: “Anh em thu lại
những miếng thừa kẻo phí đi”. Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc
bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng.
Dân chúng thấy dấu lạ Ðức Giêsu làm thì nói: “Hẳn ông này là
vị ngôn sứ, Ðấng phải đến thế gian!” Nhưng Ðức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình
đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.
Suy niệm:
Có người cho rằng Kitô giáo
là một thứ duy tâm,
chỉ biết
có đời sau, chỉ lo cho linh hồn.
Khi đọc
Tin Mừng, ta thấy một điều khác hẳn.
Ðức Giêsu
vừa rao giảng Nước Trời,
vừa chữa
mọi thứ tật bệnh cho dân chúng.
Ngài quan
tâm đến thân xác con người.
Ngài đem
lại ơn cứu độ cho cả hồn lẫn xác.
Ðức Giêsu đã từng nếm cái
đói trong hoang địa,
cái khát
bên bờ giếng, cái mệt khiến Ngài ngủ vùi,
cái lạnh
của những đêm không chỗ trọ,
Ngài biết
con người có thân xác và là thân xác.
Khi thấy
đám đông kiên trì theo Ngài,
Ðức Giêsu
biết lòng họ rất vui, nhưng bụng họ thì đói.
Ngài muốn
tặng họ một bữa ăn đơn sơ, bất ngờ,
một bữa ăn
tập thể ngoài trời,
trên thảm
cỏ xanh tươi sau những trận mưa xuân.
Bữa ăn
khiến niềm vui được trọn vẹn.
“Chúng ta
mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?”
Ðức Giêsu
đưa các môn đệ đi vào nỗi bận tâm của Ngài.
Ngài cần
sự cộng tác của họ.
Nhưng câu
hỏi trên lại là một bài toán khó.
Nó giúp
các môn đệ nhận ra sự bất lực của mình.
Dù có một
số tiền lớn cũng chẳng thấm vào đâu.
Khi con
người bất lực thì Thiên Chúa bày tỏ quyền năng.
Năm cái
bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ,
từ tay một
cậu bé con đến tay Ðức Giêsu,
đã trở nên
lương thực nuôi năm ngàn người.
Thế giới tiến bộ hôm nay
vẫn là một thế giới đói.
Ðừng vội
nói đến cái đói tinh thần.
Cái đói
trên thân xác vẫn làm con người quay quắt.
Ðói cơm ăn
áo mặc, đói nhà ở, đói thuốc men,
đói chút
nước sạch, rau sạch để dùng,
đói an
toàn và bảo hộ khi lao động,
đói một
bầu khí trong lành và yên tĩnh để nghỉ ngơi...
Có bao
Kitô hữu đã xót xa trước cảnh đói,
và đã bắt
tay vào cuộc với niềm tin,
dù họ chỉ
có năm cái bánh và hai con cá.
Tất cả
những gì giúp thăng tiến đời sống con người
đều là
việc thánh thiêng, việc của Chúa.
Khi thân
xác con người được sống xứng hợp,
tâm hồn
con người dễ vươn lên các giá trị tinh thần.
Thiên Chúa đã ban một trái
đất đủ nuôi sống mọi người.
Ðừng trách
Thiên Chúa đã tạo ra nghèo khổ.
Chỉ nên
nhận rằng bất công nằm ngay nơi lòng mình.
Xã hội còn
nhiều người nghèo đói
vì tôi
không dám chia sẻ cả điều mình dư thừa,
vì tôi bị
hút vào cơn lốc của thời trang và mua sắm,
vì tôi xa
lạ với những Giêsu quanh tôi
đang đói
khát, không nhà, trần trụi và đau yếu.
Ước gì tôi
biết yêu mến con người như Ðức Giêsu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét