Chói lọi như mặt trời (31.7.2012 – Thứ ba Tuần
17 Thường niên)
Lời Chúa: Mt 13, 36-43
Khi ấy, các môn đệ lại gần
Người và thưa rằng: “Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho chúng
con nghe.” Người đáp: “Kẻ gieo hạt giống tốt là Con Người. Ruộng là thế gian.
Hạt giống tốt, đó là con cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái Ác Thần. Kẻ thù đã
gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần.
Vậy, như người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào, thì đến ngày tận thế
cũng sẽ xảy ra như vậy. Con Người sẽ sai các thiên thần của Người tập trung mọi
kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều ác, mà tống ra khỏi Nước của
Người, rồi quăng chúng vào lò lửa; ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng.
Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời, trong Nước của Cha họ. Ai có
tai thì nghe.”
Suy niệm:
“Chẳng
phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng của ông sao?
Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy?”
(Mt 13, 27).
Có lẽ một số Kitô hữu trong Hội
Thánh sơ khai đã đặt câu hỏi tương tự
khi họ thấy có những phần tử xấu
trong cộng đoàn của mình.
“Ông có muốn chúng tôi nhổ đi
không?”
Ông có muốn chúng tôi trục xuất họ
ra khỏi cộng đoàn không?
Có người tưởng rằng một Hội Thánh
phải gồm toàn những thánh nhân.
Hội Thánh không có chỗ cho tội
nhân, cho con cái Ác Thần (c. 38).
Lời từ
chối của ông chủ ruộng cho thấy sự nhẫn nại của Thiên Chúa.
“Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các
anh làm bật luôn rễ lúa.
Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới
mùa gặt” (Mt 13, 28-29).
Thiên Chúa chấp nhận cỏ lùng mọc
chung với lúa,
con cái Nước Trời sống chung với
con cái Ác Thần cho đến tận thế.
Nhẫn nại và bao dung là dấu hiệu
của sự thánh thiện đích thực,
sự thánh thiện này biết chờ đợi,
biết tôn trọng tự do của con người.
Đôi khi chúng ta cũng có thái độ
nóng nảy của Giacôbê và Gioan,
khi đòi đốt cả làng người Samari
khi họ không chịu đón Chúa (Lc 9, 54).
Chúng ta
vẫn sống trong một thế giới vàng thau lẫn lộn.
Có khi không phân biệt được lúa với
cỏ lùng,
vì trong cái tốt vẫn ẩn hiện bóng
dáng của cái bất toàn,
và trong cái xấu thi thoảng cũng
lóe lên những tia sáng của chân lý.
Một người tốt có thể trở nên cỏ
lùng.
Một người xấu có thể trở nên gié
lúa trĩu hạt.
Chúng ta chưa thể nói gì về một con
người khi người ấy chưa nhắm mắt,
và khi chưa nghe lời phán xử cuối
cùng của Thiên Chúa.
Người đầu tiên được bảo đảm vào
Nước Trời lại là một tên gian phi.
Nhiều vị thánh hôm nay là những
người trước đây đã làm điều gian ác.
Nếu tôi
tự đặt câu hỏi: Tôi là lúa hay cỏ lùng?
Tôi sẽ thấy lúng túng khi tìm câu
trả lời.
Nơi trái tim tôi, tôi thấy có sự
giằng co giữa chọn Chúa và Ác Thần.
Có lúc tôi thấy mình như đã thuộc
trọn về Chúa,
có lúc lại thấy thế gian và xác
thịt như hoàn toàn thống trị mình.
Ngay trong điều tốt tôi làm, vẫn có
điều gì không tuyệt đối trong suốt.
Tôi hiểu rằng cỏ lùng vẫn có chỗ
trong thửa ruộng của lòng tôi.
Thiên Chúa vẫn chấp nhận tôi như
thế đó.
Nếu Ngài nghiêm phạt tôi thì tôi
đâu còn sống đến nay.
Dụ ngôn
trên nhắc chúng ta không được tiếm quyền xét xử của Thiên Chúa,
không đòi xóa sạch sự dữ trong một
sớm một chiều.
Nhưng chúng ta lại không được để
mặc cho sự dữ thao túng.
Chúng ta dám hy sinh mạng sống để
xây dựng một thế giới công bình.
Đức Giêsu đã bị sự dữ nuốt chửng,
nhưng cuối cùng Ngài đã chiến thắng.
Cuộc đời Kitô hữu là một nỗ lực
không ngừng để nhổ cỏ lùng nơi mình,
và khao khát vươn tới sự thánh
thiện của chính Thiên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét