Lời Chúa: Cv 22, 3-16
Thưa anh em, tôi là người Do
Thái, sinh ở Tácxô miền Kilikia, nhưng tôi đã được nuôi dưỡng tại thành này;
dưới chân ông Gamaliên, tôi đã được giáo dục để giữ Luật cha ông một cách
nghiêm ngặt. Tôi cũng đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa như tất cả các ông hiện
nay. Tôi đã bắt bớ Ðạo này, không ngần ngại giết kẻ theo Ðạo, đã đóng xiềng và
tống ngục cả đàn ông lẫn đàn bà, như cả vị thuợng tế lẫn toàn thể hội đồng kỳ
mục có thể làm chứng cho tôi. Tôi còn được các vị ấy cho thư giới thiệu với anh
em ở Ðamát, và tôi đi để bắt trói những người ở đó, giải về Giêrusalem trừng
trị.
Ðang khi tôi đi đường và đến
gần Ðamát, thì vào khoảng trưa, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng chói lọi từ
trời chiếu xuống bao phủ lấy tôi. Tôi ngã xuống đất và nghe có tiếng nói với
tôi: “Saun, Saun, tại sao ngươi bắt bớ Ta?” Tôi đáp: “Thưa Ngài, Ngài là ai?”
Người nói với tôi: “Ta là Giêsu Nadarét mà ngươi đang bắt bớ.” Những người cùng
đi với tôi trông thấy có ánh sáng, nhưng không nghe thấy tiếng Ðấng đang nói
với tôi. Tôi nói: “Lạy Chúa, con phải làm gì?” Chúa bảo tôi: “Hãy đứng dậy, đi
vào Ðamát, ở đó người ta sẽ nói cho con biết tất cả những gì Thiên Chúa đã chỉ định
cho con phải làm.” Vì ánh sáng chói loà kia làm cho tôi không còn trông thấy
nữa, nên tôi đã được các bạn đồng hành cầm tay dắt vào Ðamát.
Ở đó, có ông Khanania, một
người sùng đạo, sống theo Lề Luật và được mọi người Do Thái ở Ðamát chứng nhận
là tốt. Ông đến, đứng bên tôi và nói: “Anh Saun, anh thấy lại đi!” Ngay lúc đó,
tôi thấy lại được và nhìn ông. Ông nói: “Thiên Chúa của cha ông chúng ta đã
chọn anh để anh được biết ý muốn của Người, được thấy Ðấng Công Chính và nghe
tiếng từ miệng Ðấng ấy phán ra. Quả vậy, anh sẽ làm chứng nhân cho Ðấng ấy
trước mặt mọi người về các điều anh đã thấy và đã nghe. Vậy bây giờ anh còn
chần chừ gì nữa? Anh hãy đứng lên, chịu phép rửa và thanh tẩy mình cho sạch tôi
lỗi, miệng kêu cầu danh Người.”
Suy niệm:
Bài sách Công vụ Tông đồ hôm nay kể về một cuộc gặp gỡ lạ
lùng
giữa
Đức Giêsu Nadarét với anh Saun, kẻ đang bách hại các Kitô hữu.
Chính
Ngài muốn gặp anh trên con đường anh đang đi.
Dưới
mắt Saun, Kitô hữu là những kẻ bỏ đạo Do Thái chính thống,
để
chạy theo một tà phái của ông Giêsu nào đó mà họ tin là đã phục sinh.
Trong
tư cách là một người Pharisêu nhiệt thành và nghiêm túc (c. 3),
Sa-un
thấy mình có bổn phận phải trừng trị những kẻ phản đạo,
bằng
cách bắt bớ, xiềng xích, tống ngục, thậm chí thủ tiêu (cc. 4-5).
Chính
lúc đang say sưa đến gần thành Đamát thì anh bị quật ngã.
Cuộc
gặp gỡ bắt đầu, đời anh từ nay giở sang một trang mới.
Khi anh đang tự tin và hiên ngang tiến bước,
thì
ánh sáng chói lòa từ trời làm anh ngã quỵ (c. 7).
Khi
Saun nghĩ mình là người sáng mắt,
thì
ngay giữa trưa, anh trở nên mù lòa (c. 11).
Khi
anh định chỉ đạo cho những kẻ lầm đường lạc lối,
thì
bây giờ anh lại cần một người cầm tay dắt đi (c. 11).
Cuộc
đối thoại bắt đầu giữa anh với người mà anh chỉ nghe tiếng nói.
Ngài âu
yếm gọi tên anh hai lần và tự giới thiệu:
“Saun,
Saun, tại sao ngươi bắt bớ Ta?
Ta là
Giêsu Nadarét mà ngươi đang bắt bớ” (c. 8).
Bắt bớ
các Kitô hữu là bắt bớ chính Đức Giêsu.
Đức
Giêsu và các Kitô hữu là một.
Bài
học đầu tiên này Saun sẽ chẳng thể nào quên.
“Lạy Chúa, con phải làm gì?” (c. 10).
Lần
đầu tiên Saun gọi người mà anh không hề tin là Chúa.
Khi
tuyên xưng Đức Giêsu Nadarét là Chúa,
anh
lập tức phó thác cho Ngài, để Ngài chỉ bảo điều mình phải làm.
Nhưng
Chúa Giêsu phục sinh đã không nói gì.
Ngài
trao anh cho ông Khanania, một người chưa phải là Kitô hữu.
Chính
ông này cho mắt anh thấy lại và cho anh biết
anh
được chọn để làm chứng nhân cho Ngài trước mặt mọi người.
Đamát là nơi Đức Giêsu tỏ mình cho Saun, cũng được gọi là
Phaolô,
là nơi
ông nghe tiếng gọi trở nên tông đồ cho dân Ngoại,
và
cũng là nơi khởi đầu cho cuộc hoán cải tận căn của ông.
Chính
mặc khải của Đấng phục sinh dẫn đến ơn gọi và hoán cải.
Từ nay
cuộc đời của Phaolô đi sang một hướng mới.
Giêsu
đã trở nên trung tâm của đời ông.
“Tôi
coi tất cả như đồ bỏ, để chiếm được Đức Kitô” (Ph 3, 8).
Biến
cố trên đường đi Đamát đã chia đời ông làm hai.
“Tôi
chỉ chú ý đến một điều, là quên đi chặng đường đã qua,
để lao
mình về phía trước” (Ph 3, 13).
Chúng ta cũng có những kinh nghiệm như Phaolô:
ngã
ngựa, mù lòa, nghe và gặp Đức Kitô, rồi hoán cải.
Như
Phaolô, mong chúng ta để cho Đức Kitô Giêsu chiếm lấy mình,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét