Lời Chúa:
Lc 10, 17-24
Nhóm Bảy Mươi Hai trở về,
hớn hở nói: “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục
chúng con.” Ðức Giêsu bảo các ông: “Thầy đã thấy Xatan như một tia chớp từ trời
sa xuống. Ðây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và
mọi thế lực Kẻ Thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em. Tuy nhiên, anh em chớ
mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được
ghi trên trời.”
Ngay giờ ấy, được
Thánh Thần tác động, Ðức Giêsu hớn hở vui mừng và nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời
đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông
thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy
Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.”
“Cha tôi đã giao
phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết người Con là ai, trừ Chúa Cha, cũng như
không ai biết Chúa Cha là ai, trừ người Con, và kẻ mà người Con muốn mặc khải
cho.”
Rồi Ðức Giêsu quay
lại với các môn đệ và bảo riêng: “Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy!
Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy
điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà
không được nghe.”
Suy niệm:
Trong Tin Mừng Luca, Đức Giêsu đã sai nhóm Mười Hai
đi rao
giảng về Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh tật (ch. 9).
Họ là
những tông đồ thân tín, sống gần gũi bên Thầy Giêsu.
Nhưng vì
thấy lúa chín đầy đồng, và thợ gặt thì ít,
Đức
Giêsu lại sai thêm bảy mươi hai môn đệ lên đường.
Đây là
một số người khá đông mà Đức Giêsu quy tụ được.
Chắc họ
không luôn luôn ở với Ngài và gần gũi như nhóm Mười Hai,
vì họ
còn phải vất vả lo chuyện gia đình, làm ăn,
nhưng họ
vẫn được Ngài chỉ định và trao phó nhiệm vụ đi tiền trạm.
Ngày trở về của nhóm Bảy Mươi Hai là một ngày rất vui.
Họ thi
nhau khoe với Thầy về chuyện họ trừ được quỷ dữ,
Họ đã có
kinh nghiệm về Tên của Thầy mình.
“Nhân
danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải lụy phục chúng con” (c. 17).
Những
môn đệ bình thường bắt đầu vui sướng nhận thấy
họ có
thể dũng cảm đối đầu với những mãnh lực đáng sợ
chỉ nhờ
đặt nơi Thầy một lòng tin phó thác đơn sơ.
Đúng là
Xatan đã đến ngày tàn khi Đức Giêsu xuất hiện (c. 18).
Nó bị sa
xuống từ trời, và nước của nó bị đổ nhào bởi Nước Thiên Chúa.
Trước niềm vui chiến thắng của nhóm Bảy Mươi Hai,
Thầy
Giêsu muốn nhắc họ về một niềm vui khác, lớn hơn nhiều.
Đó là
vui vì tên họ đã được ghi trên trời (c. 20).
Khi Xatan
bị tống khỏi trời, thì các môn đệ có chỗ vững vàng ở đó.
Phúc cho
họ vì được ơn có tên trong sách sự sống (Pl 4,3).
Đây mới
là hạnh phúc và niềm vui đích thật.
Bài Tin Mừng hôm nay đầy ắp niềm vui.
Niềm vui
từ số đông môn đệ tỏa lan sang Thầy Giêsu.
Vào ngay
giờ ấy, Thầy cũng bất ngờ cảm nếm niềm vui do Thánh Thần,
và môi
Thầy bật lên lời cầu nguyện tự phát.
Vừa thân
thiết, vừa cung kính, Thầy dâng Cha lời tạ ơn:
“Lạy Cha
là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha.”
Thầy
Giêsu ngây ngất trước những việc Cha làm cho các môn đệ.
Tuy chỉ
là những kẻ bé mọn, bình dân,
chẳng
phải là những nhà khôn ngoan thông thái,
nhưng họ
lại được Cha mặc khải những điều mầu nhiệm.
Cha đã
vén mở cho họ tin vàoThầy Giêsu là Con của Cha.
Họ có
niềm tin mà những người kiêu căng tự mãn không có được.
Thầy
Giêsu khâm phục sự sắp đặt kỳ diệu của Cha:
“Vâng,
lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha” (c. 21).
Chúng ta có quyền tin rằng,
vào giây
phút cầu nguyện linh thiêng này,
không
phải chỉ các môn đệ và Thầy Giêsu mới đầy ắp niềm vui.
Cả Chúa
Cha trên trời cũng vui, cùng với Chúa Thánh Thần.
Qua lời
cầu nguyện, Thầy Giêsu cho thấy Cha đang mặc khải cho môn đệ.
Và chính
Thầy cũng đang mặc khải về Cha cho họ.
Đây là
giây phút Cha-Con mặc khải về nhau.
Giáo Hội hôm nay cần Mười Hai tông đồ,
Nhưng
cũng rất cần Bảy Mươi Hai môn đệ đi tiền trạm cho Chúa Giêsu.
Giáo Hội
cần những giáo dân được sai đi để xây dựng Nước Thiên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét