ANH EM BẢO THẦY LÀ AI?
Lời Chúa: Mc 8, 27-35
Khi ấy, Ðức Giêsu và các môn đệ của Người đi
tới các làng xã vùng Xêdarê Philípphê. Dọc đường, Người hỏi các môn đệ: “Người
ta nói Thầy là ai?” Các ông đáp: “Họ bảo Thầy là ông Gioan Tẩy Giả, có kẻ thì
bảo là ông Êlia, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ nào đó”. Người lại hỏi các ông:
“Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Ông Phêrô trả lời: “Thầy là Ðấng Kitô”.
Ðức Giêsu liền cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người.
Rồi Người bắt đầu dạy cho các ông biết Con Người phải chịu
đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và
sau ba ngày, sống lại. Người nói rõ điều đó, không úp mở. Ông Phêrô liền kéo
riêng Người ra và bắt đầu trách Người. Nhưng khi Ðức Giêsu quay lại, nhìn thấy
các môn đệ, Người trách ông Phêrô: “Xatan! lui lại đàng sau Thầy! Vì tư tưởng
của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người”.
Rồi Ðức Giêsu gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người
nói với họ rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà
theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng
sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy”.
Suy niệm:
“Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”
Ðức Giêsu
đặt câu hỏi trên cho các môn đệ
sau khi họ
đã ở với Ngài và được Ngài sai đi (x. Mc 3,14),
sau khi họ
đã thấy việc Ngài làm, nghe lời Ngài giảng.
Hôm nay
Ðức Giêsu cũng đặt câu hỏi này cho tôi
sau khi
tôi đã theo đạo một thời gian dài,
đã cầu
nguyện và tham dự các bí tích...
“Còn anh, anh bảo Thầy là ai?”
Câu hỏi
này nhắm thẳng vào tôi, đòi tôi phải trả lời.
Tôi không
được trả lời qua loa hay máy móc.
Câu trả
lời của tôi phải bắt nguồn từ một kinh nghiệm,
kinh
nghiệm gặp gỡ và quen biết Ðức Giêsu.
Chẳng nên
theo một người mà mình không quen và tin tưởng.
Ðời tín hữu là một hành
trình tìm kiếm không ngừng
để khám
phá ra khuôn mặt luôn mới mẻ của Ðức Giêsu.
Ngài thật
là một mầu nhiệm khôn dò và quá phong phú.
Chúng ta
chỉ mon men đến gần,
nhưng
không sao múc cạn được mầu nhiệm ấy.
Phải thanh
lọc những hình ảnh ta vốn có về Ngài.
Người làng
Nadarét cứ nghĩ Ðức Giêsu chỉ là bác thợ.
Gioan Tẩy
Giả nghĩ Ngài là một Mêsia vinh quang toàn thắng.
Phải gột
bỏ cái biết cũ về Ngài
để đón
nhận một Ðức Kitô khác, vượt xa điều mình nghĩ.
“Tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa”.
Cần trở
nên trẻ thơ để nhận ra khuôn mặt thật của Giêsu.
Hôm nay, chúng ta dễ dàng
trả lời như Phêrô:
“Thầy là
Ðức Kitô”,
và hơn
Phêrô: “Thầy là Ngôi Lời nhập thể, là Con Thiên Chúa”.
Nhưng vấn
đề không phải chỉ là trả lời đúng câu hỏi
mà còn là
sống tận căn thân phận của Thầy.
Ngay sau
khi loan báo con đường khổ nạn mình sắp đi,
Ðức Giêsu
loan báo con đường dành cho người môn đệ.
Môn đệ chỉ
có một con đường, con đường của Thầy.
Thầy đã
sống phận người với tất cả bấp bênh tăm tối,
tôi có dám
sống phận người của tôi trong niềm vui không?
Thầy đã
chịu chết vì làm chứng cho ự thật,
tôi có dám
hiến mạng tôi vì Thầy và vì Tin Mừng không?
Thầy đã
vượt qua đau khổ để vào vinh quang bất diệt,
tôi có dám
chọn con đường khiêm hạ và nghèo khó không?
“Người ta bảo Thầy là ai?”
Ta cần
biết cái nhìn của con người hôm nay về Ðức Giêsu.
Nhiều cái
nhìn đúng nhưng chưa đủ.
Truyền
giáo là giúp người ta biết đúng và đủ về Ngài.
Không phải
là cái biết lý thuyết trong sách vở,
nhưng là
cái biết thân tình của người môn đệ.
Cuộc sống
của ta vén mở căn tính của Ðức Giêsu.
Dung mạo
của ta phải mang nét đặc trưng của Ngài.
Ðức Giêsu
đã nói: “Ai thấy Thầy là thấy Cha”
(Ga 14,9).
Chúng ta
ao ước nói: “Ai thấy tôi là thấy Ðức Giêsu”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét